NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 357

Kẻ nào đó đang theo dõi chúng tôi.
Một “kẻ theo dõi” khác.
“Có người đang ở đó, Jezzie ạ. Ngay ở quả đồi phía bên phải

chúng ta,” tôi thì thầm với cô. Jezzie không nhìn theo hướng đó. Cô
vẫn là một cảnh sát.

“Anh có chắc không, Alex?” cô hỏi.
“Chắc. Tin anh lần này đi. Chúng mình sẽ tách ra,” tôi nói. “Dù

kẻ đó là ai thì khi hắn bỏ chạy, chúng ta sẽ rượt theo hắn.”

Chúng tôi tách ra và bước tiếp để cả hai bọc lấy hai bên sườn khu

đồi mà tôi đã phát hiện ra kẻ theo dõi. Có lẽ việc đó sẽ khiến kẻ theo
dõi hoang mang, bất kể là ai.

Hắn bỏ chạy!
Kẻ theo dõi là một gã đàn ông. Hắn ta đi giày đế mềm, mặc bộ đồ

áo liền quần có mũ trùm đầu màu sẫm, hòa lẫn với màu sắc trong
rừng. Tôi không đoán được chiều cao cũng như khổ người của hắn.
Thực ra là chưa đoán được.

Jezzie và tôi rượt theo gã đàn ông đó khoảng một phần tư dặm.

Cả hai chúng tôi đều đi chân trần nên không thể thu hẹp khoảng cách
với kẻ theo dõi. Chúng tôi có lẽ đã tụt lại vài thước trong cuộc chạy
nước rút dốc toàn lực đó. Đám cành cây và gai nhọn cào vào mặt và
tay chúng tôi. Rốt cuộc chúng tôi cũng ra tới bên ngoài rừng thông và
thấy mình đang ở một con đường nông thôn rải nhựa. Vừa lúc chúng
tôi nghe tiếng một chiếc ô tô đang tăng tốc ở khúc cua gần đó. Chúng
tôi chẳng hề trông thấy chiếc xe, nói gì tới việc thoáng thấy biển số.

“Giờ thì chuyện thực sự kỳ quái quá rồi!” Jezzie nói khi chúng

tôi đứng lại bên đường để cố lấy lại sức. Mồ hôi túa ra trên mặt chúng
tôi còn tim thì đập dồn dập.

“Người nào biết em đang ở đây? Có ai không?” tôi hỏi cô.
“Không ai cả. Thế em mới nói là chuyện thật kỳ quái. Gã quái

quỷ đó là ai chứ? Chuyện này thật đáng sợ, Alex. Anh nghĩ sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.