NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 364

thứ thú vị với tôi. Người duy nhất khiến tôi chú ý trong khoảng thời
gian dài.”

“Vậy anh muốn gì ở chúng tôi?” Tôi cố giữ để gã tù nhân tiếp tục

mạch chuyện. “Tôi có thể làm gì cho anh, Gary?”

“Tôi cần một số điều nho nhỏ. Nhưng cái chính là tôi muốn được

là chính mình. Có thể nói rằng tôi muốn được ghi nhận tất cả những
thành tích của mình.”

“Đổi lại thì chúng tôi được gì?”
Soneji mỉm cười với tôi. “Tôi sẽ kể cho ông nghe những gì đã

xảy ra. Từ đầu. Tôi sẽ giúp ông giải quyết vụ án quý giá của mình. Tôi
sẽ kể cho ông, Alex.”

Tôi chờ Soneji tiếp tục. Tôi lại nhớ về lời tuyên bố trên tấm gương
trong phòng tắm của Gary Soneji: Tao muốn là ai đó! Có thể ngay từ
khi mới bắt đầu hắn đã muốn được ghi nhận.

“Tôi vẫn luôn có kế hoạch giết cả hai đứa trẻ. Tôi không thể chờ

đợi. Tôi có cái tính yêu-ghét lẫn lộn này với trẻ nhỏ, ông biết đấy.
Những bộ ngực bị cắt bỏ và các bộ phận sinh dục bị cạo sạch lông,
làm như thế các nạn nhân người lớn của tôi trông giống trẻ con hơn.
Dù sao, loại bỏ những cái nhọt nhỏ này sẽ là kết cục hợp lý và an toàn
cho toàn bộ vấn đề.” Soneji lại mỉm cười. Đó quả là nụ cười không
thích hợp và khác thường, như thể hắn đang thú nhận một lời nói dối
vô hại. “Ông vẫn muốn biết tại sao tôi lại quyết định bắt cóc phải
không? Tại sao tôi lại chọn con bé Maggie Rosebud và thằng bạn Nhãi
Con Goldberg của nó ấy?

Gã này đang dùng các biệt danh để tỏ ý trêu chọc và bỡn cợt. Hắn

thích đặt biệt danh kiểu “Thằng Bé Hư”. Qua nhiều tháng, hắn đã để
lộ khiếu hài hước không đúng chỗ của mình.

“Tôi quan tâm tới mọi điều anh nói, Gary ạ. Cứ tiếp tục đi.”
“Ông biết không,” hắn nói, “một lần tôi nhận ra tôi đã giết hơn

hai trăm người. Cũng rất nhiều trẻ con. Tôi làm những gì thấy thích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.