NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 382

Sampson lúc này đã nắm được tổng quan của sự việc.

“Họ đã bám theo Soneji và chiếc xe tải của hắn ra tới nông trại ở

Maryland. Họ nhận ra là mình đang bám theo một tên bắt cóc tiềm
tàng. Ai đó đã nảy ra ý tưởng bắt cóc lại những đứa trẻ sau khi vụ bắt
cóc thực sự xảy ra.”

“Ý tưởng trị giá mười triệu đô la.” Sampson trừng mắt. “Liệu có

phải cô Jezzie Flanagan đã tham gia ngay từ lúc đầu không?”

“Tớ không biết. Tớ nghĩ là có đấy. Lúc nào đó tớ sẽ phải hỏi cô

ấy chuyện này.”

“Ờ ờ.” Sampson gật đầu đồng ý với mạch trao đổi. “Lúc này cậu

có tỉnh táo hay không đấy?”

“Tớ cũng chẳng biết nữa. Nếu cậu đã gặp ai đó có thể nói dối

theo cách của cô ấy, điều đó sẽ thay đổi quan điểm của cậu về mọi thứ.
Chuyện này thật khó xử lý, bạn ạ. Cậu đã bao giờ nói dối tớ chưa
thế?”

Sampson nhe răng cười. Điệu bộ nửa như cười, nửa như gầm gừ.

“Theo tớ thì có vẻ như cái đầu cậu không được tỉnh táo.”

“Có vẻ như thế thật,” tôi thừa nhận. “Tớ đã có những ngày vui vẻ

hơn. Nhưng tớ cũng đã có những ngày tồi tệ hơn thế này. Thôi chúng
ta uống bia đi.”

Sampson chào theo kiểu xạ thủ với đám du côn ở góc đường.

Chúng phá lên cười và ra dấu kín báo hiệu đã thấy. Cảnh sát và đám
ăn cướp ở cùng một khu. Chúng tôi băng qua đường tới quán Faces.
Phớt lờ đi một chút.

Quán rượu đang rất đông, và sẽ cứ như thế cho tới lúc đóng cửa.

Những người biết Sampson và tôi lên tiếng chào. Một phụ nữ tôi từng
hẹn hò cũng đang ngồi trong quán rượu. Đó là một người làm công tác
xã hội rất xinh đẹp và nhã nhặn từng làm việc với Maria.

Tôi tự hỏi vì sao mối quan hệ đó chẳng đi tới đâu. Vì một khiếm

khuyết tính cách nào đó thẳm sâu trong tôi ư? Không. Không thể như
thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.