“Số học đâu phải là môn dễ.”
“Một vài bài toán rất khó giải con ạ.”
“Thầy giáo đâu có làm môn đó dễ dàng hơn bằng lời phê đó dành cho con.”
“Số học làm con cảm thấy mình thật ngu ngốc phải không.”
“Mẹ cá là con không thể đợi được cho đến hết giờ học.”
“Khi giờ học kết thúc con mới cảm thấy nhẹ nhõm phải không.”
“Giờ kiểm tra môn đó chắc là căng thẳng lắm.”
“Chắc con rất lo là mình sẽ trượt môn đó phải không.”
“Chắc con đang lo không biết bố mẹ sẽ nghĩ gì à.”
“Chắc con sợ rằng bố mẹ sẽ thất vọng về con chứ gì.”
“Chúng ta đều biết là không phải môn học nào cũng dễ dàng mà.”
“Mẹ tin là con sẽ cố gắng hết sức.”
Một cô bé 12 tuổi kể rằng cô bé đã gần như ngất lịm đi khi bố cô thể hiện sự
cảm thông trước bài kiểm tra không đạt của cô. Cô bé đã tự nhủ với mình
rằng phải làm sao cho xứng đáng với sự tin tưởng của bố.
Hầu như cha mẹ nào cũng sẽ có lần nghe con mình tuyên bố rằng: “Con thật
ngu ngốc.” Biết con mình không thể là kẻ ngu ngốc, họ cố tìm cách thuyết
phục con rằng con là đứa trẻ thông minh, như người cha này đã làm.
CHARLES: Con thật ngu ngốc.
BỐ: Con đâu có ngốc.
CHARLES: Có mà.
BỐ: Con không ngốc. Hãy nhớ xem con đã tỏ ra thông minh thế nào trong
buổi cắm trại lần trước? Thầy hướng dẫn đã nghĩ con là một trong những đứa
trẻ sáng dạ nhất đấy.
CHARLES: Sao bố biết được thầy ấy nghĩ gì?
BỐ: Thầy ấy đã nói với bố mà.
24