NƠI TRÁI TIM TRỞ VỀ - Trang 134

mạo hiểm mạng sống, dù cách chỗ bị mai phục càng xa thì cơ hội sống sót
càng cao.

Mặt đất dường như dốc xuống, Mason ngóc đầu quan sát nhanh. Chỉ vài

thước nữa là họ có thể di chuyển chậm lại, đủ để quay người và dịch từng
chút về chỗ những cây dương mọc dày đặc. Cố lên, em yêu quý, anh thầm
lặng khích lệ. Chúng ta sẽ làm được và thề có Chúa, lũ con hoang ấy sẽ
phải trả giá! Chúng sẽ phải trả giá vì những gì chúng gây ra cho em.

Họ xuống tới chân dốc và Mason nắm quanh mắt cá chân cô. Victoria

nằm yên, cử động đầu, nhìn về, phía sau qua cánh tay. Anh hất đầu ra hiệu
về bên trái, cô bắt đầu bò tiếp, chậm hết mức có thể, gắng không lay động
cỏ. Với mỗi chuyển động, cô lại chờ để nghe tiếng súng trường, và ngạc
nhiên khi chỉ thấy im lặng.

Thời gian như kéo dài vô tận khi cô dịch từng chút ra sau bụi cây đầu

tiên, trước khi bóng cây mát rượi phủ lên khuôn mặt đẫm mồ hôi của cô.
Victoria bắt đầu cố dịch nhanh hơn, nhưng nghe tiếng cảnh báo khẽ của
Mason.

“Từ từ. Chúng ta không muốn một con sóc hoảng sợ kêu lên hay chim

đột nhiên bay lên đâu. Cứ từ từ thôi. Cô đã làm rất tốt.”

Lời động viên của anh cho cô sức mạnh để tiếp tục. Vài phút nữa trôi

qua, và dù họ đã nằm gọn trong rừng, Mason không có vẻ muốn dừng lại.
Victoria tiếp tục trườn. Cuối cùng tay anh nắm lấy mắt cá chân cô. Cô nằm
bất động, vùi mặt vào tay cho tới lúc cảm thấy, anh ở cạnh, vỗ vào vai và
vuốt tóc khỏi mặt cô.

“Chúng ta làm được rồi.” Những lời của cô vừa có vẻ không tin vừa như

khẳng định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.