NƠI TRÁI TIM TRỞ VỀ - Trang 135

Anh mỉm cười, gương mặt lấm lem tôn lên hàm răng trắng. “Chúng ta

làm được rồi.” Nét mặt anh lại quyết liệt như thể nụ cười chưa từng ở đó.
“Nhưng chúng ta còn phải làm nhiều nữa.” Anh xoay mình ngồi dậy.

Victoria cảm thấy như thể mọi dây thần kinh đều kết nối với chân. Cô lăn

người, nhưng phải dùng cả hai tay để nhấc cái chân đau. Khi đã ngồi cạnh
Mason, cô nhìn lại quãng đường họ vừa đi qua. Như ác mộng. Hai tay cô
đau nhức, bàn tay xây xước rớm máu. Mason với tay về phía cô, hoảng hốt
trước vẻ xanh xao của cô, sợ rằng cô sắp ngất. Cô dựa vào người anh và để
mặc nước mắt chậm rãi rơi từ hàng mi nhắm chặt. Không gì tuyệt hơn cơ
thể ấm áp, vững chãi của anh. Cô cảm thấy an toàn, được nâng niu, và cho
mình một vài phút xa xỉ hưởng thụ cảm giác trong vòng tay anh, rồi quả
quyết đẩy mình ra.

Anh nâng cằm cô, ngón cái nhẹ lau giọt nước bên dưới mắt. Cô vẫn hạ

mắt xuống và từ chối nhìn anh.

“Tôi bắt đầu nghĩ rằng cô được làm bằng thép và rằng bên dưới khuôn

mặt phụ nữ này chẳng có người phụ nữ nào hết,” anh âu yếm.

Cô quay người sang phía kia và lóng ngóng cài khuy áo lại, xấu hổ vì đã

để anh thấy sự yếu đuối của mình.

Mason nhận ra Victoria cần thời gian trấn tĩnh nên cẩn trọng đứng lên.

Anh nghĩ họ có ba mươi phút, nhiều nhất là bốn mươi, trước khi những kẻ
tấn công phát hiện họ đã đi rồi. Sau đó, anh chắc chắn chúng sẽ theo dấu
con đường anh và Victoria đã trốn. Hy vọng duy nhất của họ là đi càng xa
càng tốt, trời sẽ tối trước khi bọn chúng tìm thấy họ.

Mason nhìn Victoria và thấy cô đang liếm môi. Cô khát nước và xanh

như tàu lá! Anh lo lắng. Cô đã mất quá nhiều máu đến nỗi có thể lả đi nếu
không được uống nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.