NƠI TRÁI TIM TRỞ VỀ - Trang 289

chúng nghĩ có người bắn thỏ rừng. Anh tự nhủ mình đừng trông chờ vào sự
giúp đỡ nào hết. Mất khá nhiều thời gian mới có người đi tìm mày.

Anh đang nằm trong một bụi rậm khá lớn, nhưng những bụi mâm xôi

đầy gai sẽ xé rách quần áo và da thịt. Mason nằm im phăng phắc, không
nhúc nhích. Runt hẳn đang lắng nghe, và âm thanh nhỏ nhất cũng khiến hắn
khai hỏa.

Anh muốn sống, muốn cảm nhận thân thể Victoria kề bên cơ thể anh lần

nữa, muốn nếm vị ngọt nơi môi cô, muốn thấy sự chấp nhận và dâng hiến
trong đôi mắt cô. Victoria, tình yêu của anh! Liệu anh còn được ôm em
trong vòng tay nữa không?

Anh cảm thấy máu đang chảy xuống đũng quần. Viên đạn ắt đã găm vào

một bên sườn. Không hiểu sao anh đã nghĩ chân mới là nơi bị dính đạn.
Anh hết sức cẩn trọng, nhấc tay lần xuống chỗ đeo dao găm. Có lẽ anh
không có súng, nhưng nếu anh có thể ở trong tầm với của gã lùn gầy nhẳng
ấy, anh sẽ moi tim gã ra!

Con dao lấm máu, anh nhẹ nhàng lau cán vào trước áo, rồi nắm chặt nó

trong tay phải và chờ đợi.

Gã lùn hẳn phải đang lo lắng, vì gã càng mất nhiều thời gian tìm anh thì

nguy cơ có người đi tìm anh sẽ càng cao.

Mason rón rén, bắt đầu nhích tới từng chút một. Anh muốn tới rìa vùng

đất trống, bởi ở đó có khả năng con mắt sẽ chỉ lướt qua. Một người nằm
yên không cử động có thể dễ dàng bị bỏ qua. Thường thì con mắt chỉ nhìn
thấy khu đất trống và đôi khi chẳng nhìn thấy thứ đang nằm trên đó.

Đất bên dưới anh ẩm và lạnh. Anh đã mất mũ khi bổ nhào xuống bụi cây,

và anh đang xem xét đến việc cởi áo lông cừu ra, nhưng rồi lại thôi. Nó tối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.