NƠI TRÚ ẨN - Trang 159

nữa. Tất cả mọi hi vọng đã cuốn ông đi xa khỏi cô giống như màn đêm đã
mang mẹ cô đi mất.

Khi cuối cùng Hawk Man dừng những bước chân điên cuồng của mình

lại và ngồi xuống, cô bé bước lại chỗ cha mình bên bờ sông và cùng ngồi
xuống bên cạnh cha. Cô không biết nên nói gì. Từ ngữ như bay đi đâu mất
hết. Vì vậy, cô tựa đầu mình vào vai cha và rồi giống như cô đã từng làm
khi chỉ mới được một ngày tuổi, cô đưa tay mình lên và sờ vào cằm cha. Đó
là điều duy nhất mà cô có thể làm.

Và sau cùng, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đàn chim đang bay

lượn cũng quay trở lại tổ. Chúng đã làm tất cả những gì có thể. Khi cô bé
gái tựa mình vào Hawk Man, cô nhìn xuống cái bình với những vầng trăng
lưỡi liềm và đường nét của một con rắn khổng lồ khắc trên mặt bình. Cô
chú ý đến những đường uốn lượn duyên dáng của thân hình con rắn, những
cái vảy hình thoi, cái đầu to lớn với đôi mắt nằm cách xa nhau. Bà ngoại.
Cô bé liếc nhìn và ngay khi đó, cái lưỡi rắn dường như đang rung rinh như
cố gắng nói với cô về một điều gì đó. Ngay lập tức cô gái nhỏ biết rằng sẽ
có một ai đó có thể nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ cô, một
người nào đó có thể giải thích cho sự biến mất của mẹ cô, một người biết rõ
nhất về khu rừng.

Niềm hi vọng sáng lấp lánh đậu lên đôi vai cô, những chiếc lông vũ vô

hình của nó sáng lên rừng rực. Hi vọng lay động bầu không khí xung quanh
cô, kêu nho nhỏ vào hai tai cô, thì thầm cái tên mà cô muốn hét lên. “Bà
ngoại.”

Cô bé biết cô phải làm gì. Cô cần phải đi tìm Bà ngoại Moccasin. Bà

ngoại sẽ giúp cô. Bà ngoại biết phải đi tìm mẹ cô ở đâu. Bà ngoại biết phải
làm gì để giúp cho cha cô.

Với phép màu của mình, bà ngoại sẽ biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.