đứng bên cạnh quan sát. Lúc này, cần câu của một người trong số đó động
đậy, một con cá lớn dài tới ba thước bị mắc câu mà vẫn giãy rất khỏe,
những người đứng quan sát bên cạnh đều reo hò cho anh ta. Nhưng người
nọ gỡ móc câu ra khỏi miệng cá một cách thành thạo rồi tiện tay ném con
cá xuống sông. Đám đông vang lên một tràng ca cẩm tiếc nuối, nhưng
trong lòng họ lại rất khâm phục ngươi câu được cá, con cá to như vậy chưa
làm anh ta hài lòng, có thể thấy đây là một cao thủ câu cá. Khi mọi người
nín thở chờ đợi, thì cần câu lại động đậy, lần này anh kia câu được một con
cá dài hai thước, người câu cá không suy nghĩ nhiều lại thuận tay ném nó
xuống sông. Lần thứ ba, cần câu của người đó tiếp tục động đậy, lần này
lại là một con cá nhỏ dài chưa đến một thước. Đám đông xung quanh kêu
lên một tiếng thất vọng, có người nghĩ thầm, sớm biết như vậy, lần thứ
nhất không nên vứt bỏ con cá lớn đó đi. Không ngờ lần này người câu cá
lại cẩn thận gỡ con cá nhỏ ra, bỏ vào rọ.
Những người vây quanh nghĩ mãi không hiểu, liền hỏi anh ta: “Tại sao
lại thả lớn mà lấy nhỏ?”
Người câu cá trả lời: “Bởi vì chiếc bàn lớn nhất ở nhà tôi dài chưa đến
một thước.”
Xem đến đây, thiền sư cảm khái sâu sắc, nói: “Người đời thường cầu
lớn không cầu nhỏ. Thật ra, thứ thích hợp với bản thân mới là tốt nhất.”
Người câu cá có thể mua một cái bàn lớn hơn, anh cũng có thể đem cá
cắt khúc rồi chế biến. Cho nên, trong mắt những người đứng xem, người
câu cá này rất ngốc. Nhưng chúng ta đều quên mất một vấn đề quan trọng
là cái bụng chúng ta có hạn. Người câu cá chỉ cần con cá nhỏ dài một
thước, đâu chỉ vì bàn không đủ rộng, thứ mà người câu cá muốn là cuộc
sống tự tại biết đủ mà vui!