NỤ HÔN CUỐI CÙNG - Trang 100

hẳn. Cậu Leonard tỏ ra kinh ngạc trước hiện tượng lạ lùng này. Cậu rút đèn
pin chiếu lên một lỗ hổng trên nóc nhà, rồi cho luồng ánh sáng rà trên sàn
nhà đổ nát. Chẳng có gì. Chẳng gì có thể giải thích hiện tượng kỳ lạ này, và
chúng tôi càng ở lâu, hơi rượu càng bay đi, tôi càng đâm hoảng.

Nhưng cậu Leonard thì không. Cậu đưa tay tìm chỗ phát ra hơi lạnh, rờ

sàn nhà và cả bức tường cố tìm xem thử hơi lạnh từ đâu bay ra. Cậu bươi
những hòn đá, cục gạnh vụn trên nền nhà, rọi đèn xuống, lại bươi nữa. Bỗng
cậu cầm tay tôi, chỉ vào đống gạch đá vụn vừa đào lên:

— Coi nè cháu!
Tôi tỉnh hẳn rượu. Tim tôi đập rộn ràng khi tay tôi đụng vào đống đá và

có cảm tưởng như đụng phải cục nước đá. Hòn đá lạnh ngắc đến nỗi tay tôi
muốn phỏng. Cậu Leonard lắc đầu. Cậu không tin dị đoan, nhưng nay nét
mặt cậu lộ vẻ kinh dị. Ngọn đèn pin run run trong tay cậu, và bất giác tay kia
cậu rờ khẩu súng ngắn giắt ngang hông. Tôi hơi nghiêng người, cố chịu
đựng cái lạnh, bắt đầu chuyển đống đá, dùng một thanh gỗ để đào sâu thêm.
Chợt cậu Leonard kêu lên:

— Đây rồi!

Cậu là người đầu tiên nhìn thấy vật thể tròn tròn, nhỏ, màu trắng xám ấy.

Tim tôi đập thình thịch khi tôi cầm vật ấy lên và nhận ra nó: Đó là chiếc
xương sọ, xương sọ một em bé. Tiếng cậu Leonard:

— Chúa ơi! Của ai vậy? Một cháu bé da đen? Chúng ta mau ra khỏi đây

thôi!

Tôi đặt xương sọ xuống, theo cậu Leonard bước ra ngoài. Billy Travis đã

đứng chờ sẵn tự hồi nào, chiếu đèn pin ngay mặt tôi, tay kia cầm khẩu súng:

— Tao phải bắn hạ mấy thằng đen mới được. Tao đã chẳng nói ông

Everette không muốn ai đến đây hay sao? Quỳ xuống!

Tôi chưa biết nên phản ứng ra sao thì một tiếng súng vang lên xé nát màn

đêm yên tĩnh. Billy nhảy lùi lại, đánh rớt cả đèn pin lẫn khẩu súng. Cậu
Leonard gí mũi súng còn nóng hổi ngay ngực tên thanh niên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.