NỤ HÔN CUỐI CÙNG - Trang 102

— Anh sẽ tự giết mình nếu cứ loanh quanh trên vùng đất của tôi. Tốt hơn

anh chỉ nên viết về Atlanta. Anh chẳng có gì để làm ở đây. Cả ông cậu của
anh cũng vậy. Ông ta già rồi, và tôi không muốn ổng gặp chuyện không hay.

Tôi hỏi thẳng:

— Ông Evrette. Tôi hay tò mò. Tại sao ông không phá ngôi nhà của bà

Georgia?

Ông ta trợn mắt:
— Anh có biết trong nhà có một chỗ rất lạnh hay không?

Tôi nói luôn một hơi:
— Và có xương người, xương em bé chôn trong phòng. Hơi lạnh dường

như từ bộ xương này toát ra. Tôi không mê tín dị đoan, nhưng tôi thề rằng
có điều gì bí mật trong đó.

Vẻ mặt Everette thay đổi hẳn. Cằm dưới trễ xuống, môi run run như muốn

nói điều gì, rồi ông ta chợt nổi sùng:

— Đồ chó đẻ! Cút cho khuất mắt! Không tao giết mày! Billy, Billy!
Tôi hiểu rằng mình không nên chọc giận một kẻ đã nổi khùng, bản tính

vốn lại hung dữ, vội lên xe trở lại nhà dì India. Tôi vừa nhấm nháp whisky,
vừa kể lại chuyện vừa rồi với cậu Leonard thì chợt các cánh cửa sổ rung lên
cùng với một tiếng nổ long trời.

Chúng tôi chạy ra trước sân trong lúc dì India thét lên. Xa xa, từ hướng

nhà bà Georgia một cột khói đen đang bốc cao. Chúng tôi nhảy vội lên xe.
Khi tới gần, chúng tôi chỉ còn thấy khói lửa cuồn cuộn từ đống đổ nát vốn
từng là ngôi nhà.

Billy Travis ngồi cạnh lề đường, khóc nức nở. Vẻ hung hãn giờ đây biến

mất khi anh ta kể:

— Ông Everette ở trỏng. Tôi cố kéo ổng, nhưng không thể. Ổng giống

như người điên. Ổng nói đáng lẽ phải phá sập ngôi nhà từ lâu rồi.

Hơi nóng toả ra đến tận ngoài đường. Tôi hỏi:

— Forrest Everette ở trỏng? Có chắc không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.