NỤ HÔN CUỐI CÙNG - Trang 101

— Mới chỉ là bắn cảnh cáo, nhưng lần sau thì không đâu. Cút ngay và

khôn hồn thì để khẩu súng lại đây.

Giọng cậu lạnh băng không thua gì chiếc sọ người trong nhà bà Georgia

khiến Billy hiểu rằng tốt nhất là chuồn cho lẹ.

*

* *

Sáng hôm sau trời nắng ấm. Mặt trời tháng Sáu cho tôi đủ can đảm để

quyết tìm cho ra câu trả lời về căn phòng lạnh. Tôi lái xe đến thẳng dinh thự
của Forrest Everette.

Tôi vẫn còn nhớ Forrest hồi thời thơ ấu. Ông ta đã là một thanh niên khi

tôi lần đầu gặp mặt. Hồi ấy ông ta luôn khi dễ và thích hành hạ những người
làm công da đen. Nhưng nay đã bước sang thế kỷ 21 và Forrest hẳn đã đến
tuổi xưa nay hiếm, còn tôi cũng đã ngoài ngũ tuần. Thời gian nhanh thật…

Tôi đã xa vùng này quá lâu đến nỗi hầu như quên cả nền công lý tại đây.

Kể với cảnh sát về chiếc sọ người trong ngôi nhà bà Georgia, vốn thuộc
quyền sở hữu của Forrest Everette chẳng có ý nghĩa gì trừ phi Forrest muốn
điều này. Cho nên tôi muốn trực tiếp gặp ông ta. Bằng cách này ít ra tôi cũng
biết được ý Forrest ra sao để rồi sẽ hành động tiếp theo.

Forrest Everette nhìn tôi dò xét từ đầu đến chân:

— Vậy ra anh là con trai ông Scott. Tôi không thể nhớ nổi anh.
Tôi tự giới thiệu:
— Winston Scott. Tôi là phóng viên nhật báo Diễn Đàn ở Atlanta. Nơi

này có nhiều kỷ niệm đối với tôi. Tôi nghĩ mình sẽ viết một bài về vùng quê
phía nam. Tôi thật sự xin lỗi nếu gây phiền phức cho ông.

Lời nói của tôi không thật chút nào khiến ngay tôi cũng cảm thấy sốc,

nhưng đó là điều Forrrest cần nghe. Tuy nhiên ông ta khó chịu ra mặt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.