NỤ HÔN CUỐI CÙNG - Trang 27

— Em tính doạ anh. Rồi Chris sẽ nói với anh ổng đã nghĩ lại. Rằng anh

không đáng chết do việc làm của cha anh. Nhưng do tiền của ổng bị chiếm
đoạt và ổng bị tống vô tù, ổng phải được bồi thường. Ba mươi ngàn bảng là
đủ.

— Tại sao lại nhắm vào anh?

— Bởi em cần tiền. Chồng cũ của em cứ mãi quấy rầy. Ảnh cứ đòi bắt

Keitha. Em có thể đến một thị trấn ở Scotland, nơi em có nhiều bạn bè, mở
tiệm làm đầu và sống bình yên với Keitha. Nhưng em cần tiền để làm
chuyện này.

Có thể Suzi nói thật vì Hugo đã nhiều phen gây rối. Nhưng tôi chưa thật

tin:

— Sao em không hỏi thẳng anh?

— Anh đâu có tiền.
— Anh có thể xin mẹ anh.
— Chẳng đời nào mẹ anh đưa anh bằng ấy tiền, nhất là để giúp em, người

mà coi bộ bả không mấy ưa. Nhưng để cứu mạng sống cho đứa con trai duy
nhất của bả lại là chuyện khác.

Thức ăn trở nên lạt nhách trong miệng tôi. Tôi cạn ly thứ ba. Cửa hàng ăn

lúc này đông khách, nhưng tôi cóc để ý đến họ nữa:

— Em nhét vào đầu anh câu chuyện bực mình về cha của anh.
— Chưa biết chừng ổng còn tệ hơn thế.

Tôi đứng bật dậy, ói tùm lum, bước vội đến bên cửa hông gần nhất, lao ra

ngoài. Tôi không ở đây một mình: Soubliere xuất hiện trước cửa nhà hàng,
bước vội đến, đứng chặn ngang.

Tôi giễu cợt:
— A! Soubliere thuộc đội điều tra cảnh sát Montreal!

— Cậu có điên không đấy? Tính đi báo cảnh sát hả?
— Có thể.
— Về tội tống tiền bằng cách doạ giết? Vậy cảnh sát sẽ nói sao nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.