NỤ HÔN CUỐI CÙNG - Trang 31

CÔ BẢO MẪU TÓC VÀNG

Đó là căn nhà đầu tiên mà Paula nhìn thấy trong suốt 10 phút qua. Căn

nhà nhỏ, cách mặt đường khoảng 50m, với bức tường và những cửa sổ nhỏ
lờ mờ trong ánh sáng của những vì sao, không phải ánh trăng. Gã đàn ông tự
xưng tên Collins cũng thấy căn nhà cùng lúc với cô, và gã ngừng xe:

— Chúng ta đã tới nơi.

Paula, ngồi trên băng sau xe hơi, từ hơn nửa giờ qua, sốt ruột vò mẩu giấy

mà cô vô tình quơ được trên xe trong lòng bàn tay, đáp:

— Nghe rồi. Ông có đợi tôi không?
Lúc mở cửa xe, tay tài xế quay nửa đầu về phía cô, mắt chợt ánh lên vẻ

giễu cợt và độc ác mà ngay khi đó cô không hiểu nổi, vì kể từ lúc bước lên
xe, cô chẳng nghĩ đến gì khác ngoài đứa bé. Đến trước nhà, cô thấy tấm
bảng chữ lớn “Nhà bán, 6 phòng.” Vừa lúc có tiếng động cơ gầm lên phía
sau lưng cô, và Collins đã lao xe đi với tốc độ chóng mặt, vẫn chỉ bật một
đèn pha giống như khi chở cô tới đây. Paula đứng chết trân, miệng há hốc,
trong lúc tiếng động cơ xa dần…

Đã gần một giờ, kể từ lúc Collins gặp cô khi cô vừa bước ra khỏi rạp

chiếu bóng. Đó là một thanh niên hơi cao, gầy, trong bộ đồ xám mà cô chưa
bao giờ gặp. Hắn tự giới thiệu tên, nói hiện là tài xế cho công ty Standard,
được lệnh đến tìm cô vì cháu bé Joel do cô chăm sóc lâm bệnh thình lình.
Hình như cháu trúng gió sau khi cô ru cháu ngủ và bỏ đi xem phim. Cháu đã
được xe cấp cứu chở đến nhà người cô của cháu, rồi người ta nhờ công ty
đưa xe và tài xế tới rạp chiếu bóng tìm cô để chở cô tới với Joel.

Lúc ấy Paula không kịp nghĩ gì khác ngoài cháu bé, vội vàng lên xe ngay.

Cách nay một tháng, cô là nữ điều dưỡng tại bệnh viện, chăm sóc cho cháu
bé Joel Bannister, mới ba tuổi, bị bệnh đường hô hấp. Khi cháu bình phục,
trở về nhà, cô được gia đình tỉ phú Bannister nhờ tới nhà tiếp tục trông nom

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.