NỤ HÔN CUỐI CÙNG - Trang 32

cháu vì cháu còn rất yếu. Bệnh viện đồng ý với đề nghị trên và thế là Paula
trở thành cô bảo mẫu.

Sáng sớm hôm ấy nhà tỉ phú Bannister ra nước ngoài do công việc kinh

doanh, để cháu bé cho cô bảo mẫu và gia đình ông quản gia già Hansen.
Không còn ai khác trong nhà vì mẹ cháu bé đã qua đời hồi năm ngoái trong
một tai nạn giao thông.

*

* *

Lúc này, trong màn đêm yên tĩnh, cạnh ngôi nhà bỏ hoang, Paula mới

bình tĩnh đặt ra một loạt câu hỏi: Tại sao cháu bé lại được đưa đến nhà
người cô thay vì tới bệnh viện? Tại sao Hansen không đích thân đi tìm cô
mà phải nhờ một tài xế lạ mặt? Tại sao cô lại bị bỏ rơi ở nơi hẻo lánh này?
Hẳn Collins đã nói dối cô, nhưng để làm gì?

Cô đi bộ ngược con đường tìm lối về lại thành phố. Đường rất vắng, dễ

tới hơn nửa tiếng không hề có bóng xe qua lại. Mãi sau mới có một xe tải
chạy ngang và tài xế cho cô quá giang. Khi cô đón tắc-xi , ngừng trước biệt
thự Bannister thì đã 5 giờ sáng.

Lúc này, cháu bé Joel đã biến mất từ lâu. Hẳn cháu bị bắt cóc vào khoảng

11 giờ đêm, khi gia đình Hansen, tưởng đâu Paula đã trở về nhà sau lúc xem
phim, nên đi ngủ. Trên gối của cháu bé là mẩu giấy yêu cầu trả 200.000
USD tiền chuộc, dặn dò kỹ thời gian, địa điểm và cách trao tiền.

Trước khi nói chuyện với Hansen, cô gọi điện thoại báo cảnh sát, không

quên nói luôn cả cảnh báo của bọn bắt cóc cấm cô tiết lộ với bất cứ ai. Cảnh
sát đến ngay. Họ hỏi cô suốt ngày mà không ghi nhận được chi tiết đáng giá
nào. Sau bữa ăn tối, họ tiếp tục thẩm vấn cô ngay tại văn phòng nhỏ kế bên
phòng ăn. Một người to con tên Monahan có vẻ là chỉ huy trực tiếp hỏi cô;
và một nhân viên mặc thường phục, cao gầy, có khổ người gần giống với
Collins, tên Mc Coy, ngồi ghi chép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.