NỤ HÔN CUỐI CÙNG - Trang 34

— Cô đi đâu vào giờ này vậy?
Giọng nói phía sau lưng khiến Paula giật mình, quay lại. Đó chính là Mc

Coy. Anh thân mật:

— Có phải cô nghĩ đến cháu bé bị bắt có không?
— Liệu người ta có làm hại cháu bé…
— Không nếu chúng nhận được tiền. Cháu bé mới ba tuổi, ở tuổi này

cháu chưa thể nhận mặt được những kẻ bắt cóc cháu. Với người lớn, lại là
chuyện khác.

— Anh có nghĩ tôi liên quan…
— Không chút nào. Có điều cô hơi hoảng loạn nên không nhớ đầy đủ mọi

chi tiết khiến người ta sinh nghi, vậy thôi.

Paula cảm thấy như được an ủi rất nhiều. Cô sực nhớ tới Collins:

— Gã tài xế chở tôi đi có khổ người hơi giống anh. Xe hơi màu đen, lớn

nếu so với xe du lịch bình thường.

— Nếu vậy rất có thể đó là loại xe Stevens. Cô còn nhớ gì nữa không?
— Collins luôn chỉ chạy với một đèn pha – chợt Paula kêu lên – Còn, tôi

vô tình quơ đụng mẩu giấy trên xe hơi, giữ nó lại và bỏ quên trong túi.

Cô run rẩy thọc tay vô túi, rút ra mẩu giấy nhàu nát. Mac Coy thận trọng

vuốt mẩu giấy, đọc dưới ánh sáng chiếc hộp quẹt: “Công viên đậu xe
Jefferson – 2 USD/giờ – 10 USD trọn ngày.”
Người thám tử chở Paula lại
ngay công viên Jefferson.

*

* *

Mc Coy dừng xe gần công viên. Người coi bãi đậu xe bước tới. Mac Coy

đưa thẻ cảnh sát, hỏi:

— Anh có thấy một người thường lái chiếc xe hơi lớn màu đen, có lẽ hiệu

Stevens. Ông ta trạc tuổi tôi, khổ người cũng tương tự. Sao, anh có biết ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.