NỤ HÔN CUỐI CÙNG - Trang 36

Collins bỗng tắt bớt một đèn pha, rẽ vào một con đường hẹp đầy bóng

cây, chắc tính chạy theo đường tắt. Nhưng gã thắng gấp sau một xe tải đậu
lù lù cạnh đống đất cao nghệu, chặn ngang con đường. Collins càu nhàu
trước chướng ngại vật không thể vượt qua, đành cho xe quành trở lại đại lộ
dọc bờ sông, vẫn luôn nhìn kiếng chiếu hậu.

Xe đã ra vùng ngoại ô. Đường vắng tanh, chỉ phía trước tuốt đằng xa mờ

mờ nhấp nháy hai đèn sau của một chiếc xe hơi nào đó. Chạy khoảng một
cây số, gặp ngã ba, Collins chạy chậm lại, ngoặt vô con đường đầy vườn
cây, dọc theo ngôi nhà nhỏ có tường bao quanh, không một bóng đèn. Gã
dừng xe trước sân ngôi nhà này, xuống xe trước, tay luôn lăm lăm khẩu
súng. Gã lặng lẽ đẩy Paula đi trước, leo qua ít bậc tam cấp, bước vào một
căn phòng có ngọn đèn dầu lửa lờ mờ, trong đó chỉ có một chiếc bàn, một
chiếc ghế và chiếc giường nhỏ dọc theo bức tường.

Joel đang nằm trên giường, thân hình nhỏ bé run lật bật dưới chiếc áo

khoác lớn mà ai đó đưa cho cháu dùng làm mền đắp. Paula vội nhào lại phía
Joel, ôm cháu trong vòng tay. Lúc này cô mới nhận ra còn một người nữa
trong phòng. Hắn có vẻ lớn tuổi và to con hơn Collins, chiếc mũ dạ sụp tới
tận mắt nên không thể nhìn rõ mặt.

Collins kể tóm tắt sự việc vừa xảy ra trong khi gã lạ mặt không ngừng

quan sát cô bảo mẫu, phán:

— Chắc chắn cô ả không đi một mình đâu. Cô ả nói láo! – và gã quay

sang Paula – Có ai đi với cô không nào? Một tên cớm? Và y theo cô tới tận
đây?

— Phải – Cô mạnh dạn trả lời, hy vọng khiến chúng sợ – Đúng vậy. Và

ông ta biết các anh đang ở đây.

Nhưng Collins đã lên tiếng:
— Ben, nghe đây! Không ai theo dõi tao cả. Tao luôn để ý đến kiếng

chiếu hậu.

— Mày đã gọi Bannister chưa? Khi nào ông ta xì tiền ra?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.