NỤ HÔN CUỐI CÙNG - Trang 74

khiến anh ta đôi lúc mê sảng, toàn thân run rẩy, nhưng anh cắn chặt hàm
răng, không thốt lên một tiếng nào. Cuối cùng, anh ta kêu lên ba tiếng:

— Mặt trời… Mặt trời xanh!

Cha Esteban, luôn ở bên chăm sóc anh ta, hơi mỉm cười. Cha biết anh ta

sẽ bình phục, sẽ tiết lộ nhiều điều thú vị. Nhưng phải chăng bây giờ là lúc
anh ta tiết lộ?

Rất chậm, kéo dài nhiều ngày, kẻ lạ dần dần khôi phục sức lực. Nhưng

anh ta vẫn nằm bất động. Hẳn anh đang lắng nghe, phân tích, đoán thử mình
đang nằm tại đâu, có nên tin cậy những người đang chăm sóc mình hay
không. Cha Esteban ra dấu cho mọi người vẫn cứ sinh hoạt bình thường, cho
anh ta ăn nhiều chất bổ dưỡng hơn. Quả thật, rốt cuộc người lạ tóc vàng hiểu
ra rằng anh đang ở một nơi rất an toàn và có thể tín nhiệm những người
đang chăm sóc mình. Khi quyết định ngồi nhổm dậy trên giường, câu hỏi
đầu tiên của anh ta không như thông lệ “Tôi đang ở đâu?” mà là:

— Tôi nằm đây đã bao lâu?

— Mười hai ngày. Con nằm trên giường này đúng mười hai ngày. Ta là

linh mục Esteban.

— Cám ơn cha. Cám ơn về tất cả những gì cha đã làm. Cám ơn tận đáy

lòng.

Và, làm như đã suy nghĩ kỹ, anh ta gỡ chiếc ví da ra khỏi cổ, chiếc ví mà

anh ta từng cấm đụng tới.

— Xin cha xoè tay ra.
Và, một viên ngọc nằm trong lòng bàn tay cha Esteban. Viên ngọc bích,

xanh biếc chưa đẽo gọt, mà một khi tạo dáng xong, nặng ít nhất 50 carat.
Cha Esteban kêu lên:

— Mặt trời xanh! Chính là Mặt trời xanh mà con từng nhắc đến?

— Quà tặng. Về những gì cha đã giúp con.
— Quá hậu hĩnh… Quá…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.