NỤ HÔN CUỐI CÙNG - Trang 84

Tiếc thay, khi thuốc mê tan hết, Arnold Willock đưa cặp mắt vô hồn ngơ

ngác nhìn mọi người, chẳng chịu trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Crosby lay, lắc
gã thật mạnh, nhưng chẳng ăn thua gì. Bác sĩ phải can thiệp:

— Đừng làm điều xuẩn ngốc, Crosby! Gã có nghe anh nói gì đâu, thậm

chí chẳng nhìn thấy anh nữa kìa!

— Gã làm bộ vì thấy tôi tỏ ra thương hại gã đấy!
— Không, gã không làm bộ đâu. Gã đang trong trạng thái mà y học gọi là

“căng trương lực” (catatonie), tức bị sốc quá nặng. Có thể Arnold, trong suốt
cuộc đời, chưa bao giờ thấy bạo lực, thấy máu. Sốc như bức màn giúp gã
quên điều vừa thực hiện.

Có khi nhờ vậy gã mới khỏi bị điên.

— Vậy chừng nào gã mới tỉnh ra và nói chuyện được?
— Tôi không dám hứa gì cả! Tình trạng này có thể kéo rất dài đấy.

*

* *

Hai ngày sau, Catherine Kempf vẫn mê man, Arnold vẫn trong sương mù.

Và bí mật càng dày đặc thêm với vật mà cảnh sát tìm thấy tại nhà gã ở
Denver được chuyển đến trung uý Coltrane. Đó là cuốn album bìa da, trang
nào cũng có những tấm ảnh giống y như những gì người ta đã thấy tại nhà
vợ chồng Kempf: chiếc bình bằng đất nung, pho tượng nhỏ, bàn làm việc, tủ
đựng đồ, con búp bê… Đến cả cấu trúc hai ngôi nhà cũng giống hệt nhau, từ
phòng khách đến phòng ngủ, nhà bếp, toalét…

Coltrane gật gù nói với viên phụ tá:

— Crosby, hãy nhìn hàng chữ viết tay ở góc album: “Nhà của tôi” ký tên

Arnie. Arnie là viết tắt của Arnold, tức Arnold Willock. Đây là nhà của gã,
Crosby, thảo nào gã la lớn “Nhà của tôi!” sau khi gây án.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.