NỤ HÔN CUỐI CÙNG - Trang 95

— Tôi đang muốn giăng bẫy thủ phạm, và chỉ dành cho riêng y mà thôi.

Toby bắn nhiều phát súng… Hai cô hầu phòng đều nhìn thấy ông ta bắn và
nghe thấy tiếng súng – Ông quay qua Joyce – Cô cũng nghe thấy, phải
không nào?

— Tôi nghe thấy một tiếng súng, như tôi đã kể với Dan. Vào lúc 7 giờ,

khi tôi thức giấc.

— Cô có nhìn qua cửa sổ không?
— Không.
— Khẩu súng cạc-bin hiện ở đâu?

Toby la lớn:
— Tôi đã trả lại Ireton sau khi thấy xác Brenda. Nhưng khẩu súng chẳng

liên quan gì tới án mạng. Cả tôi cũng thế.

Bác sĩ Fell vẫn thản nhiên:

— Chúng ta đều biết Brenda khoác áo choàng tắm, mặc bộ đồ tắm và

quàng ở cổ chiếc khăn lụa. Điểm đáng chú ý ở đây là đi tắm lại quấn khăn
lụa quanh cổ, và đây là tính thích mặc đồ theo ý riêng của cô. Tên sát nhân
vốn rành thói quen này nên đã lợi dụng… – Mọi người im phăng phắc theo
dõi từng lời của Fell – Brenda tới bãi biển. Cô cởi áo choàng. Mọi người hãy
nhớ lại đi, điểm này rất quan trọng. Cô trải áo trên Ghế bành của Vua Arthur
và ngồi xuống, khăn quàng vẫn quấn quanh cổ. Hung thủ tấn công cô từ phía
sau. Cô không nhìn, không nghe thấy gì, cho tới khi vũ khí chạm vào cổ cô,
siết chặt khiến cô nghẹt thở sau đó ít phút.

Joyce hỏi:
— Như vậy Brenda không phải chết do bị siết bằng chiếc khăn quàng cổ

của chị ấy?

— Phải, dù mọi người đều tưởng rằng vậy, và đây chính là ý đồ của hung

thủ. Bây giờ tôi trở lại với câu hỏi của Toby: Vậy khẩu cạc-bin có liên quan
gì tới án mạng? Dan trả lời mà không kịp suy nghĩ:

— Tiếng nổ có một vai trò trong vụ án!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.