NỤ HÔN CUỐI CÙNG - Trang 97

CĂN PHÒNG LẠNH

Có một chỗ rất lạnh trong nhà bà Georgia. Ai cũng biết thế và họ chỉ nói

về nó khi bà Georgia vắng mặt dù chẳng ai biết rõ nó xuất hiện từ hồi nào.
Bà Georgia cũng chẳng bao giờ nhắc đến nơi lạnh lẽo này. Hầu hết hàng
xóm láng giềng đến thăm bà già này cũng chỉ quanh quẩn ở bếp, vốn cách
xa điểm gây lạnh.

Bà Georgia Bailey sống trong một ngôi nhà nhỏ hai phòng từ hơn 60 năm

qua. Ngay đến bây giờ, sau khi bà qua đời đã lâu, tôi vẫn còn nhớ như in
ngôi nhà cũ kỹ, tồi tàn ấy. Bà sống trong đó cùng chồng và, theo người ta
nói, có hai cậu con trai, tất cả đều làm thuê trong trang trại của ông Martin
Everette, mặc dù tôi chỉ biết mỗi một cậu. Cậu kia nghe đồn đã mất tích từ
lâu. Đời sống hồi ấy vốn cơ cực và chẳng mấy trẻ da đen được cắp sách tới
trường.

Bà Georgia sống không chỉ phụ thuộc vào Martin Everette, mà còn nhờ

vào lòng tin mãnh liệt nơi Thượng đế. Chính lòng tin này đã giúp bà vượt
mọi khó khăn và bảo vệ, che chở cho bà.

Tôi biết bà sau khi chồng bà đã qua đời. Tôi nhớ mãi bà là người hết mình

che chở cho con bà, và những đứa trẻ khác nói chung. Bà từng là vú nuôi
của tôi, công việc mà cha mẹ tôi cũng như nhiều người khác coi là cách để
giúp bà kiếm sống một cách lương thiện. Chính tình thương và sự chăm sóc
tận tuỵ của bà đối với tôi hồi ấy đã khiến tôi trở lại chốn này sau bao năm xa
cách.

Tôi bước vào cánh cổng rộng mở. Cỏ đã mọc đầy trên những vết nứt tại

chỗ xưa kia là nền nhà. Nhà bỏ hoang, dĩ nhiên. Mọi thứ đã được dọn đi hết
sau khi bà Georgia qua đời. Thật đáng ngạc nhiên khi Everette, vẫn là chủ
trang trại, lại cho phép ngôi nhà tồn tại. Tôi cẩn thận đặt chân vào bếp, rồi
ký ức mơ hồ thời thơ ấu dẫn tôi vào căn phòng lạnh. Chỉ hai bước là tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.