NỤ HÔN LẠNH LẼO - Trang 10

Rồi bước xuống sàn… Từ từ nào, từ từ thôi nào. Nói thành tiếng, hoặc

cũng có thể là nghĩ thầm trong đầu, vừa động viên cho ông ta lẫn cho chính
cô.

Tiếng gào thét của người đàn ông tội nghiệp vẫn không hề giảm bớt.

Khuôn mặt trắng bệch của ông ta nhăn nhúm lại, da bóng loáng vì mồ hôi
chảy ròng ròng.

“Xin cô, Chúa ơi, Chúa ơi…”
Cô cẩn thận rón rén đi vòng qua bánh xe thứ hai, hai lần trượt trên vũng

máu. Có một lần chân ông ta còn vô thức vung ra, đập trúng hông cô và cô
ngã về phía bánh răng đang xoay đều.

Cô xoay xở để dừng lại ngay trước khi mặt cô chạm vào lưỡi kim loại ấy.

Rồi lại trượt. Tự trụ vững. “Tôi là sĩ quan cảnh sát,” cô lặp lại. “Đội cứu
thương sẽ tới ngay thôi.”

“Tệ quá, tệ quá. Đau lắm rồi. Đau quá đi.”
Ngẩng đầu lên, cô hét vọng lên, “Ai đó trong đội bảo trì, ai đó từ ban

quản lý! Tắt ngay cái thứ chết tiệt này lại! Không phải thang cũng không
phải động cơ! Tắt điện đi!”

Đội cấp cứu ở chỗ quái nào vậy? Sachs đánh giá vết thương. Cô không

biết phải làm gì. Cô cởi áo khoác ra và ép nó vào chỗ da thịt đã bị nghiền nát
giữa bụng và háng của ông ta. Nó cũng chẳng cầm máu được nhiều.

“A, a, a,” ông ta rên rỉ.
Tìm dây điện để cắt – cô mang theo con dao bấm tự động cực kỳ trái luật

nhưng cũng cực kỳ sắc ở túi quần – nhưng cô không thấy có dây cáp nào
hết. Làm sao người ta có thể chế tạo ra một cỗ máy như thế này mà chẳng có
lấy một công tắc tắt bật? Chúa ơi. Phát điên lên được với sự kém cỏi này.

“Vợ tôi,” ông ta thều thào nói.
“Suỵt,” Sachs trấn an. “Sẽ ổn cả thôi.” Dù cô biết sẽ không thể ổn được.

Cơ thể ông ta be bét máu. Dù có sống sót thì ông ta cũng sẽ chẳng bao giờ
như cũ được nữa.

“Vợ tôi. Bà ấy… Cô sẽ đi gặp bà ấy chứ? Con trai tôi. Nói với họ là tôi

yêu họ nhé.”

“Ông sẽ tự nói với họ điều đó, Greg.” Đọc bảng tên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.