NỤ HÔN LẠNH LẼO - Trang 169

Anh cười khẽ. Đúng thế, cô ta vừa nói là dù cô ta có thấy nhạt nhẽo hay

không thì cô ta vẫn sẽ rất vui được xử lý bất kỳ dự án nào. Ngữ pháp, chấm
phẩy, và cú pháp có thể là những kẻ thù kinh khủng.

“Cô ăn sáng chưa, Juliette?” Thom hỏi.
“Tôi đã ăn rồi. Cảm ơn.”
“Lincoln? Giờ thì anh muốn sao?”
Rhyme đang đưa xe lại gần thang cuốn. “Tôi không nghĩ một linh kiện có

thể nặng hơn bốn lăm kilôgam. Ai cũng có thể dỡ nó. Nhưng tôi cho là
chúng ta nên đợi…” Giọng anh đột ngột khựng lại.

Thom lại đang hỏi gì đó.
Rhyme không nghe lọt một lời.
“Lincoln à?… Gì… Này, ánh mắt hung dữ quá đấy. Tôi chỉ đang hỏi xem

anh muốn ăn sáng món gì thôi mà.”

Anh lờ phụ tá của mình đi và lăn bánh lại gần giàn giáo hơn và nghiên

cứu tấm đậy chết người và, ngay dưới nó là công tắc và động cơ tự động vận
hành then cài.

“Quy tắc đầu tiên trong kỹ thuật là gì?” anh thì thào hỏi.
“Tôi chịu. Anh muốn ăn sáng món gì đây?”
Anh tiếp tục, tự trả lời, “Câu trả lời là tính hiệu quả. Thiết kế không nên

có thừa bộ phận…”

Archer nói nốt câu: “… so với những gì cần thiết để thực hiện chức năng

đã định.”

“Chính xác!”
Thom nói, “Được rồi, được rồi. Nào. Bánh kếp, bánh vòng, sữa chua?

Hay tất?”

“Chết tiệt.” Tự mắng mình chứ không phải nói phụ tá.
“Gì thế, Lincoln?” Archer hỏi.
Anh đã phạm sai lầm. Và không có gì chọc giận Lincoln Rhyme hơn thế.

Anh xoay ghế và lao ghế về phía chiếc máy tính gần nhất, mở hình chụp cận
cảnh bên trong thang cuốn mà Mel Cooper đã chụp. Đúng, anh không sai.

Làm thế quái nào mà anh lại bỏ qua được cơ chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.