NỤ HÔN LẠNH LẼO - Trang 184

và áo bóng đá màu xanh dương của đội Real Madrid, ra khỏi xe tắc-xi của
mình và đến chỗ họ.

“Tôi là thanh tra Sachs. Đây là sĩ quan Pulaski.”
“Chào, chào.” Anh ta bắt tay họ một cách nhiệt tình. Vài người luôn thấy

lo lắng khi gặp cảnh sát, vài người thì chỉ thích chê bai lực lượng chức năng,
và vài người – ít thôi – lại hành động như thể đang gặp ngôi sao nhạc rock.

Eduardo còn thể hiện xuất sắc hơn cả Charlotte ở White Castle nữa.
“Vậy, tôi rất vui được giúp đỡ. Rất vui.”
“Tốt. Biết ơn anh về điều đó. Kể tôi nghe về người này đi.”
“Hắn ta rất cao và rất gầy. Kỳ quặc, cô không biết à?”
“Có…”
“Có điểm đặc biệt nào không?” Anh ta tự bật ra.
“Đúng thế.”
“Không, không, không rõ lắm. Đội mũ. Đội Braves. Hai người biết đội đó

chứ?”

“Chúng tôi biết.” Pulaski nhìn quanh, quan sát con phố vắng hoe. Nhà

kho, văn phòng nhỏ. Không có khu dân cư hay tổ hợp thương mại. Anh ta
quay lại tiếp tục ghi chép những gì mà người đàn ông nói ra.

“Kính râm, hắn cũng đeo.”
“Màu tóc?”
“Sáng màu, tôi nghĩ thế. Nhưng có đội mũ nên không rõ lắm. Hai người

biết đấy.”

“Còn quần áo của anh ta?”
“Áo khoác xanh lục, xanh lục vàng. Quần sẫm màu. Đeo ba lô. À, còn

mang cả một cái túi nữa.”

“Túi à?”
“Túi ni-lông. Như thể hắn ta mua gì đó và họ đựng trong túi. Hắn ta nhìn

vào túi đôi lần trong khi tôi chở hắn.”

Charlotte cũng đã nói hệt như vậy.
“Có logo trên túi không?”
“Logo à?”
“Tên cửa hàng, hình ảnh? Mặt cười.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.