NỤ HÔN LẠNH LẼO - Trang 246

“Hai dấu hỏi,” cô ta mặc cả.
Lố bịch thật. Người phụ nữ này có bao giờ chịu lùi bước không vậy?

“Được rồi. Hai dấu hỏi chết tiệt.”

Cooper viết.
Rhyme nói, “Và đừng quên từ ‘bãi cỏ được chăm sóc kỹ lưỡng’.” Anh

liếc nhìn Archer, có vẻ cô ta không có gì để phản đối.

Thực tế là anh rất thích chuyện này. Tranh luận là cốt lõi của công tác

điều tra hiện trường, tranh luận qua lại. Anh và Sachs cũng thường xuyên
làm như vậy.

Thom xuất hiện ở cửa. “Lincoln.”
“Ôi trời, tôi biết cái kiểu nói này. Cô nên quen với nó đi nhé, Juliette:

người chăm sóc có bàn tay sắt. Bảo đảm cô chải hàm răng xinh xinh và rung
chuông, rồi lên giường đi ngủ.”

“Hôm nay anh thức quá lâu rồi,” Thom nói. “Với cả dạo này huyết áp của

anh cũng cao lắm.”

“Nó cao là vì cậu cứ giục tôi phải đi kiểm tra huyết áp đấy chứ.”
“Bất kể lý do là gì,” phụ tá nói với vẻ khó chịu, “chúng ta không thể để nó

lên quá cao. Đúng không?”

Thực ra là không, anh không thể. Trạng thái cơ thể của người tàn tật sẽ

dẫn tới vài chứng bệnh có thể đe dọa tính mạng. Nhiễm trùng do vết loét,
vấn đề về đường hô hấp, máu đông, và thứ đáng sợ nhất: tăng phản xạ tự
phát. Dù chỉ có một chút khó chịu nhỏ – như bàng quang đầy nước – mà
không được giải cứu, vì não bộ không thể nhận thức được, sẽ có nhiều sự
biến đổi trong quá trình cơ thể tự điều tiết. Thường là nhịp tim chậm lại và,
để đền bù, huyết áp tăng. Nó có thể dẫn tới đột quỵ và tử vong.

“Được rồi,” anh nói, đầu hàng. Anh đã định đấu tranh thêm nữa nhưng

chợt nghĩ ra mình phải trở thành một hình mẫu đúng đắn cho Archer noi
theo. Cô ta cũng sẽ có nguy cơ bị tăng phản xạ tự phát và cô ta sẽ phải
nghiêm túc suy xét về mối đe dọa đó.

“Đằng nào thì anh tôi cũng sẽ đến ngay thôi.” Cô ta nói. “Mai gặp nhé.”

Cô ta đi xe ra cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.