NỤ HÔN LẠNH LẼO - Trang 346

Tất cả mọi người đông cứng. Nhìn một vòng xung quanh.
“Bé thật là một bông hoa dễ thương.”
Giọng nam vang lên từ loa điện thoại của Ginnie, đang nằm trên bàn cà

phê. Ly rượu vang của cô rơi xuống sàn và vỡ vụn thành cả trăm mảnh khi
cô lao về phía chiếc Samsung.

Arnie nói, “Không phải ly từ Waterford đâu. Đừng lo…”
“Cái gì thế?” Carole hỏi, hất đầu về phía điện thoại.
Đó là thứ mà Henry và Ginnie gọi là “bảo mẫu” – thật ra là một máy theo

dõi trẻ em tân tiến. Micro được đặt cạnh nôi của Trudy và đủ nhạy để theo
dõi nhịp thở và nhịp tim của con bé.

Và cũng có thể thu lại giọng nói của bất kỳ ai trong phòng.
“Bé con sẽ đi với chú. Chú biết một người muốn trao cho cháu một mái

nhà mới toanh đấy.”

Ginnie hét lên.
Cô và Henry cùng lao ra cửa, mở tung nó ra và lao ra hành lang, theo sau

là nhà Bassett. Henry rống lên với cô, “Em đã khóa cái cửa sổ chết tiệt lại
chưa?”

“Rồi mà!”
“Cứ ngủ đi, bé con.”
Đầu óc Ginnie quay cuồng như bão tố. Nước mắt giàn giụa và tim cô đập

thình thịch trong lồng ngực. Cô nhấc máy lên và chạm vào chữ GIỌNG NÓI
trên ứng dụng theo dõi. Cô hét vào micro – nó thu phát hai chiều: “Cảnh sát
đang đến đấy, thằng khốn. Đừng có động vào con bé. Tao sẽ giết mày nếu
mày dám động vào con bé đấy.”

Tạm dừng, như thể kẻ đột nhập mới để ý đến máy theo dõi. Hắn cười khẽ.

“Cảnh sát? Thật à? Tao đang nhìn ra ngoài cửa sổ bên phải phòng Trudy
mà có thấy bóng cảnh sát nào đâu. Phải đi đây. Xin lỗi nhé, bé con thân yêu
của mày vẫn đang ngủ ngon; tao sẽ phải chào tạm biệt hộ nó. Tạm biệt, mẹ
thân yêu. Tạm biệt, bố thân yêu.”

Ginnie lại hét lên. Rồi nói: “Ngay bây giờ! Ngay lập tức! Mở cửa ra!”
Henry lập bập tìm chìa khóa và Ginnie giằng chúng ra khỏi tay anh ta, gạt

anh ta sang một bên. Cô mở khóa cửa và đẩy vào trong. Cô rẽ vào nhà bếp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.