NỤ HÔN LẠNH LẼO - Trang 405

Điện thoại của cô reo lên với một số điện thoại mà cô nhận ra. Viên cảnh

sát tuần tra mà cô vừa nói chuyện không lâu trước. Cô để Rhyme chờ máy
và nghe điện. “Sĩ quan, anh có gì rồi?”

“Tôi xin lỗi, thanh tra. Đã điều một tá xe tuần tra và đội Phản Ứng Khẩn

Cấp cũng đang điều một xe tải tới. Chỉ có điều kỳ quặc quá. Giao thông hỗn
loạn như điên. Xin lỗi. Hỗn loạn vô cùng. Khu Heights, Carroll Gardens,
Cobble Hill. Không ai di chuyển hết.”

Cô thở dài. “Nhớ cập nhật tình hình cho tôi nhé.” Cô trở về với cuộc điện

thoại của Rhyme.

“… em có đó không, Sachs? Em có thể…?”
“Em đây, Rhyme. Chuyện là thế nào?”
“Em sẽ bị kẹt một khoảng thời gian đấy. Xem chừng có năm vụ tai nạn

nghiêm trọng diễn ra đồng thời. Gần chỗ mẹ em.”

“Chết tiệt,” cô cáu kỉnh nói. “Em dám cá là do hắn gây ra. Nghi phạm 40.

Có nhớ Rodney đã nói gì không? Hắn có thể giỡn chơi với ô tô bằng bộ điều
khiển. Hắn đã làm như thế. Em sẽ đậu xe ở đây và đi tàu. Bảo Lon cho
người tới mang xe về hộ em nhé. Chìa khóa được giấu dưới thảm sàn phía
sau.”

“Được.”
Không thèm đi trên vỉa hè, Sachs bắt đầu chạy xuống cầu. Sau khi bắt hai

chuyến tàu và chạy bộ một đoạn – mất nửa tiếng – cô đã về đến nhà mẹ
mình, lao vào phòng khách, gật đầu chào các sĩ quan, bác sĩ cấp cứu. Rồi cô
khựng lại.

“Mẹ.”
“Con yêu.”
Hai người phụ nữ ôm chầm lấy nhau. Người mẹ gầy yếu mong manh một

cách đáng lo dưới vòng ôm mạnh mẽ của con gái.

Nhưng bà ổn cả.
Sachs lùi lại quan sát bà. Bà Rose Sachs mặt trắng bệch. Chắc là do sợ

hãi. Bà hoàn toàn không phải chịu một chấn thương thể chất nào từ nghi
phạm 40 – bác sĩ đến đây do bệnh tim của bà. Đề phòng thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.