NỤ HÔN TỬ THẦN - Trang 127

Chris chỉ nhìn anh chằm chằm buồn chán. Cậu thở dài nặng nề rồi xoay

người bước về phía hành lang mà cậu xuất hiện lúc trước.

“Tôi thề,” Wulf gằn giọng thấp tới nỗi cô gần như chẳng nghe thấy gì,

“sẽ có lúc tôi bóp chết cậu ta.”

“Vì anh nói với cậu ấy như nói với trẻ lên bốn vậy.”
Wulf quay sang lừ mắt khó chịu với cô khiến cô lùi bước tránh cơn thịnh

nộ. “Đây không phải chuyện của cô.”

Cassandra giơ tay lên trời và trả lại cái nhìn giận dữ không kém. “Xin

lỗi, thưa ngài Xấu xa, nhưng ngài nên đổi giọng với tôi đi. Tôi không phải
con rối để ngài quát nạt đâu. Tôi không cần sống ở đây.”

“Có đấy.”
Cô nhìn anh thách thức. Tôi không nghĩ vậy, trừ khi anh thôi ngay cái

giọng giận dữ ấy đi mỗi khi nói chuyện với tôi, tất cả những gì anh thấy là
đằng sau tôi khi tôi bước qua cánh cửa đó.” Cô chỉ tay ra cửa trước.

Anh nở nụ cười ranh mãnh và lạnh lùng. “Cô đã từng thử chạy trốn khỏi

một chiến binh Viking chưa? Phải có lý do thì đám châu Âu mới sợ vãi ra
mỗi khi nghe tới tên chúng tôi đấy.”

Lời anh khiến cô rùng mình. “Anh không dám làm vậy với tôi đâu.”
“Cứ thử xem.”
Chết tiệt anh muốn đấu thì cô sẵn lòng chiều. Một người đã dành cả đời

chiến đấu với lũ Daimon sẵn sàng đấu tay đôi với bất kì gã Thợ săn đêm
nào.

“Để tôi nhắc anh nhớ, Ngài-Thích-Tỏ-Vẻ-Mình-Là-Chiến-Binh-Viking-

Hoang-Dã ạ, trong lúc tổ tiên anh dò dẫm tìm lửa và thức ăn, tổ tiên tôi đã
điều khiển các nguyên tố và xây dựng cả một đế chế mà ngay cả thế giới
hiện đại cũng không sánh bằng. Nên anh đừng có thách tôi với kiểu sức
mạnh cơ bắp ấy. Tôi không để anh hay bất kì ai đe dọa đâu. Hiểu chứ?”

Trước sự ngạc nhiên của cô, anh cười phá lên khi nghe cô nói, rồi đi tới

đứng trước mặt cô. Mắt anh tối lại, đầy nguy hiểm và anh khiến cô bùng
cháy bất chấp cơn giận ngút trời. Cơ thể ấm áp của anh thiêu đốt cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.