NỤ HÔN TỬ THẦN - Trang 288

Zarek khịt mũi. “Làm sao hả? Tôi chẳng có chuyện gì để làm. Tôi đoán

có lẽ đến đây đấm đá, chửi bới với vài tên cũng tốt. Mà tôi cũng chẳng
quan tâm tên chúng là gì để chửi bới cho thêm phiền. Nói chung tôi chỉ đến
đây đánh nhau.”

“Vậy ra anh là Zarek,” Wulf lên tiếng, mắt đăm đăm nhìn gã cựu Thợ

săn đêm khét tiếng, người từng bị đày tới Fairbanks, Alaska.

Thái độ khó chịu của anh ta không chỉ thể hiện trên khuôn mặt và cử chỉ,

mà rõ ràng ngay từ đôi môi cong cớn của anh. Billy Idol và Elvis chẳng là
gì so với anh chàng này.

“Phải,” Zarek đáp, môi còn nhếch dữ dội hơn nữa. Tôi đang chết cóng

rồi đây, chúng ta không thể tiến hành màn chào hỏi này nhanh hơn được à?
Tôi muốn ra tay xử lý vài tên khốn cho nhanh còn quay về bờ biển đáng lẽ
ra tôi phải ở đó.”

“Nếu cậu ghét có mặt ở đây như thế,” Talon hỏi, “vì sao còn đồng ý tới?”
Bằng một cử chỉ chửi thề trá hình, Zarek đưa ngón giữa lên gãi lông mày,

tay anh ta phủ móng vuốt bạc sắc nhọn và dài thoòng. “Astrid muốn tôi kết
bạn. Tôi không hiểu vì sao nữa. Ba cái trò tâm lý của phụ nữ. Cô ấy cứ cố
ép tôi tỏ ra hòa đồng hơn.”

Ash bật cười hiếm hoi khi nghe thấy thế.
Zarek cũng bắn tia nhìn đầy hiểu biết và thích thú chẳng kém về phía

anh. Tôi không muốn nghe anh phán xét đâu, Ash Vĩ đại ạ. “Anh là kẻ lôi
kéo tôi vào chuyện này đầu tiên.” Rồi Zarek làm một động tác đáng ngạc
nhiên nhất, anh ta cúi xuống và nựng cằm đứa trẻ. “Cô thế nào rồi, Sim nhỏ
bé?”

Đứa trẻ nhảy cẫng lên vui sướng trong địu. “Tốt lắm. Anh còn hạt đậu

đông nào không? Tôi nhớ lúc ở Alaska với anh quá. Hồi ấy vui ghê.”

“Không phải lúc ăn uống đâu, Sim,” Ash đáp lại.
Đứa bé lè lưỡi với anh ta. “Vậy con có thể ăn lũ Daimon chứ?”
“Nếu con bắt được chúng,” Ash hứa, khiến Wulf phân vân anh chàng

này biết bao nhiêu điều về lũ Daimon mà anh không biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.