NỮ PHÁP Y THIÊN TÀI - Trang 135

Tiêu Tự Trần đã khoác chiếc áo vest, nghe vậy cười lạnh: “Đương nhiên

là đi giúp bọn ngu ngốc này khắc phục hậu quả.”

Nói xong, một tay anh đút túi quần, xoay người cầm quyển sách dày cộm

kia bước ra ngoài.

Tần Khanh sáng mắt, lập tức đuổi theo: “Chúng ta phải đi xin lệnh trước,

phải được thông qua mới được phép hành động.”

“Tại sao phải được thông qua?” Tiêu Tự Trần nhíu mày khó chịu.

Tần Khanh há mồm, ngạc nhiên khi nghe anh hỏi như vậy.

“Tôi nằm ngoài biên chế, bọn họ lấy tư cách gì quản lý.”

Khóe miệng Tần Khanh từ từ tràn ý cười, trong lòng kích động hơn hẳn.

Nếu không phải do thể chất không đạt, có trời mới biết cô muốn làm cảnh
sát đến chừng nào. Cô nhìn bóng lưng cao ngạo của Tiêu Tự Trần: Người
đàn ông tuy rằng ác miệng nhưng khi có việc xảy ra, thì … ngay cả sấm nổ
rền trời cũng không cản nổi!

Có điều …

Cô lại cực kỳ yêu thích!!!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.