NỮ PHÁP Y THIÊN TÀI - Trang 141

Haizza … cô làm sao … làm sao lại có thể …

Đáng yêu như thế!

Mấy từ ngữ vừa xuất hiện, bản thân Tiêu Tự Trần cũng ngạc nhiên đến

ngây người, trong đầu anh lại xuất hiện hình ảnh bờ vai trắng mịn ấy.

Người phụ nữ này làm sao có thể dùng từ ‘đáng yêu’ để hình dung, rõ

ràng là bờ vai trần ấy mới đúng chứ!

Tiêu Tự Trần nhíu mày, ôm hai tay, hất cằm, khóe môi từ từ cong lên:

“Quá đơn giản, đương nhiên chính là ăn thịt ‘người ăn chay trường’ rồi! ~”

Keng!!!

Anh vừa dứt lời, thang máy vừa vặn đến tầng trệt, cánh cửa thang máy

mở ra, Tiêu Tự Trần ra ngoài trước.

Tần Khanh đứng trong thang máy, chỉ nghe thấy được chữ ‘rồi’ của tên

đàn ông ấy dập dờn trong thang máy, văng vẳng bên tai cô.

Trời!!! Tưởng nghiên cứu mới nhất gì, thì ra chỉ là chuyện cười vớ vẩn.

‘Truyện cười nhảm nhất trong kho truyện cười lịch sử.

Trời mưa càng ngày càng lớn, Tần Khanh đi bên cạnh Tiêu Tự Trần, tay

mở dù, bên tai cô vẫn phảng phất tiếng cười lạnh của anh, thật sự càng
ngày càng lạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.