NỮ PHÁP Y THIÊN TÀI - Trang 194

Đúng là Tiêu Tự Trần không có hành động cầm thú gì, có điều anh thật

sự là đã ‘Giương nòng’. Ý thức được sự biến hóa, anh nhíu mày cúi đầu
nhìn xuống phía dưới quần kiểm tra, dường như không thể tin được chuyện
này lại có thể xảy ra với anh. Anh lướt nhìn bờ vai ngọc ngà của Tần
Khanh, trầm giọng cất lời: “Mặc quần áo thể thao, mười phút nữa qua nhà
tôi.”

Tần Khanh nhanh chóng gật đầu, một tay che ngực hi vọng chống đỡ

được cảnh xuân, trong đầu thầm nghĩ, cuối cùng tên Tiêu Tự Trần cũng nói
câu này … Đi mau đi!!!

Sau khi Tiêu Tự Trần rời đi, Tần Khanh thở ra một hơi thật dài.

Trước đây, cô luôn cảm giác làm trợ lý Tiêu Tự Trần như là bảo mẫu,

nhưng bây giờ cô lại cảm thấy giống như hiệp khách lưu lạc chốn giang hồ,
mỗi ngày đều như lên núi đao xuống chảo dầu, sơ ý một chút là chết liền.

Tần Khanh ngồi suy nghĩ rất lâu, hơn mười phút mới miễn cưỡng xuống

giường. Cô không hiểu tại sao Tiêu Tự Trần lại muốn cô mặc đồ thể thao,
lục tung tủ quần áo tìm bộ đồ thể thao màu xám. Sau đó nhanh chân đi tắm,
cột cao tóc rồi qua nhà Tiêu Tự Trần.

Khi bước vào cửa, Tiêu Tự Trần đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, lông

mày nhíu chặt, giống như có vấn đề gì đó rất khó chưa tìm ra được cách
giải quyết. Tần Khanh tiến tới, ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ giọng hỏi:
“Giáo sư Tiêu? Tôi xong rồi!”

Ánh mắt Tiêu Tự Trần từ từ dời sang phía Tần Khanh, lông mày nhíu

chặt hơn, đôi mắt ánh lên tia sáng khó lý giải.

Tần Khanh cảm thấy người đàn ông kia hình như muốn tìm kiếm gì đó

trên gương mặt cô. Cô im lặng. Một phút sau, Tiêu Tự Trần đột nhiên phát
biểu câu khiến Tần Khanh há hốc mồm kinh ngạc _ _ _

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.