NỮ PHÁP Y THIÊN TÀI - Trang 199

Tần Khanh khom người đi theo sau Tiêu Tự Trần, người đàn ông ấy một

tay đút túi quần, tinh thần sảng khoái, bước đi thư thái. Đột nhiên trong
lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp, tuy là lúc vừa chạy Tiêu Tự Trần
cũng cười nhạo cặp chân ngắn của cô, nhưng cuối cùng cũng giảm tốc độ
để cô đuổi kịp.

Hô hấp dần dần ổn định, tiếng ho khan cũng bớt, Tần Khanh đi nhanh hai

bước đuổi theo Tiêu Tự Trần nghiêng đầu hỏi: “Ăn gì đây?”

Không khí buổi sớm mai mát lạnh kích thích yết hầu, khiến cô vừa dứt

lời lại nổi lên một trận ho khan.

Tiêu Tự Trần liếc nhìn mái tóc đen nhánh của Tần Khanh, rồi lại nhíu

mày nhìn cô, quay bước: “Đi quán nào ăn thôi!”

Tần Khanh nhìn về hướng Tiêu Tự Trần, suy nghĩ một chút. Sau khi bị

anh ‘dằn vặt’ một hồi thì được thưởng một lần miễn làm bữa sáng nữa cơ
đấy! Khóe miệng cong lên, Tần Khanh nở nụ cười, sau đó ngẩng đầu nhìn
Tiêu Tự Trần, giọng chân thành: “Cám ơn anh!”

Ngay lập tức, lỗ tai của Tiêu Tự Trần đang trắng chuyển sang đỏ ửng …

Tần Khanh cố nín cười nhìn Tiêu Tự Trần nghiêng đầu sang chỗ khác tránh
khỏi tầm mắt của cô.

“Khỏi cần cám ơn, tôi chỉ sợ cô làm không kịp!”

“Tôi biết!”

Tần Khanh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đúng bảy giờ, trong lòng cô tự

dưng cảm thấy sung sướng kinh khủng!!!

Tên đàn ông này đúng là đang xấu hổ. Sáng nay nói muốn hôn cô tại sao

không ngượng ngùng? Nói chờ cô tâm trạng tốt hơn rồi sẽ hôn, sao không
đỏ mặt tía tai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.