NỮ PHÁP Y THIÊN TÀI - Trang 217

Tần Khanh cau mày, vừa rồi cô có nhìn lên hàng thứ ba trên giá sách,

quyển sách đầu tiên hình như là màu xanh lam.

“Màu xanh lam!”, Tần Khanh trả lời, ngữ khí có chút chần chừ.

“Chính xác!”

“Mỗi khi cô suy nghĩ cô đều đưa mắt nhìn sang trái, nhưng vừa rồi khi

trả lời tôi cô lại đưa mắt sang phải, rõ ràng là cô đang nói dối.”

Tần Khanh há hốc miệng, lại nghe anh nói tiếp: “Trên thế giới, có

khoảng 90% người khi suy tư hoặc nhớ lại một việc gì đó, nhãn cầu sẽ vô
thức nhìn về bên trái; chỉ có 10% là theo hướng ngược lại.”

“Nhưng đáng tiếc, cô lại nằm trong số 90% kia.”

Tần Khanh á khẩu, không thể nào biện giải bởi vì thật sự cô đã nói dối.

Sau đó, cô khẽ nở nụ cười, nhìn thẳng vào cặp mắt của Tiêu Tự Trần,

bình tĩnh tiếp tục nói dối: “Một người bạn của tôi thích anh, vì vậy muốn
hỏi dò thử tôi coi anh có bạn gái hay chưa thôi.”

Tiêu Tự Trần híp mắt: “Không có! Và cũng không có ý định tìm.”

“Tại sao?”, Tần Khanh nháy mắt, bám sát.

Tiêu Tự Trần nhìn cô một chút, thong thả đáp lời: “Chả vui gì hết!”

“Làm sao anh biết anh không thích?”, ngữ khí Tần Khanh xìu xuống

nhưng vẫn mím môi hỏi cho ra lẽ.

“Đương nhiên biết! Bởi mãi cho đến tận bây giờ chưa có người phụ nữ

nào khiến tôi muốn ‘Hiến thân dục vọng’!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.