NỮ PHÁP Y THIÊN TÀI - Trang 270

Chính là chỗ cô đã ngồi trước đó.

Tuy ở khoang hạng thương gia nhưng ngồi chín tiếng giờ bay cũng rất

mệt, khi đáp máy bay đến sân bay Damascus cũng đã gần giữa trưa. Tiêu
Tự Trần ga-lăng xách luôn hành lý của Tần Khanh, hai người mau chóng
tìm một khách sạn gần đó ngủ bù.

Tần Khanh rất ngạc nhiên khi Tiêu Tự Trần lấy ra tấm thẻ ngân hàng,

vào thang máy cô hỏi ngay: “Anh làm thẻ lúc nào vậy?”

“Không phải tôi làm, Cung Trầm nhờ nhân viên bảo an đưa.” Tiêu Tự

Trần xoa xoa khóe mắt, dáng vẻ mệt mỏi.

Tần Khanh sững người, nhớ tới túi đồ anh nhận được trước đó … thì ra

là Cung Trầm đưa cho. Chả trách nhân viên an ninh chỉ cần liếc tên cô là
cho qua. Mọi chuyện đã được Cung Trầm đã an bài hết tất cả, lại còn hoàn
thành công việc rất chu toàn, ngay cả thẻ ngân hàng của địa phương cũng
chuẩn bị, hại cô cứ loay hoay trong đầu đến Xyri là phải tìm ngay ngân
hàng để đổi tiền.

Hai người ở sát vách, Tiêu Tự Trần mang hành lý đến cửa phòng cô rồi

xoay người về phòng mình, Tần Khanh muốn hỏi anh tiếp theo làm chuyện
gì nhưng chưa kịp mở miệng chỉ còn trông thấy bóng lưng tiêu sái ấy đóng
xầm cửa.

Cô nhún vai về phòng mình, vừa đặt hành lý vào trong đã nghe tiếng gõ

cửa. Nhìn qua lỗ mắt mèo là dáng vẻ nghiêm túc của Tiêu Tự Trần. Tần
Khanh mở cửa, Tiêu Tự Trần liếc cô một cái sau đó trực tiếp đi thẳng vào
ngồi ở ghế sofa: “Lại đây, tôi có chuyện muốn nói.”

Tần Khanh ngồi xuống đối diện anh, Tiêu Tự Trần rút một chiếc điện

thoại di động đưa cho cô: “Đây là điện thoại của cô, bên trong có lưu số
của tôi rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.