NỮ PHÁP Y THIÊN TÀI - Trang 293

Trong đầu Tần Khanh thầm nghĩ có lẽ Tiêu Tự Trần sẽ mở miệng giải

thích, nhưng không ngờ lúc này đây vẻ mặt của anh chính là‘Chúng tôi là
đồng bọn, cứ bắt nhốt hết bọn tôi đi!’ . Anh cứ đứng im lặng bên cạnh cô,
bỗng nhiên cô hiểu được lý do anh không muốn cô nghe hiểu tiếng Anh,
anh sợ cô nói lung tung.

Mấy tên lính tìm được trong balo của Liên Ca ra nhiều vật chứng. Tên

thủ lĩnh chĩa họng súng đen ngòm: “Mang chúng về căn cứ!”

“Tuân mệnh!”

Mấy tên lính còn lại, giẫm mạnh chân, đứng nghiêm, đồng loạt hô to, rồi

sau đó áp tải bọn họ về phía xe quân dụng.

Tiêu Tự Trần rất bình tĩnh, không hề có ý định ‘ Tôi sẽ bảo vệ cô’. Tần

Khanh lo lắng bất an. Quân chính phủ Syria sẽ đưa họ đi đâu?

Được khoảng nửa tiếng, xe ra khỏi nội thành, tiến về vùng ngoại ô đầy

cát vàng, bánh xe ma sát trên mặt cát phát ra những tiếng xì xì, Tần Khanh
lại càng thêm lo lắng.

Tiêu Tự Trần yên tĩnh bên cô, Liên Ca cũng không lên tiếng, không buồn

rầu chút nào khi bị đám lính thu hết máy móc. Tần Khanh cụp mắt, chợt
nghe Tiêu Tự Trần khẽ nói: “Đừng sợ!”

Cô cảm thấy vững tin hơn. Đột nhiên một tên lính thét lên: “Không được

nói chuyện!”, sau đó hướng nòng súng về Tiêu Tự Trần: “Mày vừa nói gì?”

Nòng súng chĩa sát vào lưng Tiêu Tự Trần, Tần Khanh kinh sợ, chỉ sợ nó

ra tay bắn chết anh. Vậy mà Tiêu Tự Trần vẫn từ tốn đáp lời: “Tôi nói với
cô ấy mọi người là quân chính phủ, sẽ không làm hại chúng tôi.”

Câu này dường như lấy lòng được tên lính cầm đầu, hắn ngồi bên phía

ghế phụ lái, hất cằm kiêu ngạo, khẽ nhếch môi, khoát tay ra hiệu tên lính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.