NỮ PHÁP Y THIÊN TÀI - Trang 351

Nasser nhún nhún vai: “Có đi không? Chờ cậu thôi!”

Tiêu Tự Trần nhìn thoáng qua Tần Khanh, gương mặt bình tĩnh không

gợn sóng. Lại quay đầu gật gật với Nasser, đi theo anh ta về phía Tần
Khanh,lên tiếng: “Đi thôi!”

Thanh âm phảng phất vài phần … dịu dàng.

Tần Khanh khinh ngạc nhìn anh, cô còn tưởng rằng anh sẽ ghi thù không

nói chuyện với cô nữa chứ! Không ngờ lần này lại độ lượng như vậy.

Sau khi Tiêu Tự Trần đi ra ngoài, Nasser đi tới cười rộ lên với Tần

Khanh: “Ares là như vậy. Tức giận đó rồi quên ngay thôi. Đừng để ý!”

Nasser nói xong vỗ vai cô: Người anh em! Con đường phía trước còn dài

cần phải cố gắng nhiều.

“Không đâu. Chỉ là về sau xin anh kể nhiều chuyện của anh ấy cho tôi

nghe. Anh ấy không nói nhiều, trong khi đó một số việc tôi vẫn chưa hiểu.”
Tần Khanh dứt lời, khẽ mỉm cười. Tiêu Tự Trần đột nhiên đẩy cửa nhìn,
ánh mắt đen thẫm dừng nơi khóe môi cong cong của cô, trầm giọng nói với
Nasser: “Còn chưa đi?”

“Đến đây, đến đây.” Nasser nháy mắt với Tần Khanh một cái, ẩn ý là

không vấn đề gì, sau đó đi ra ngoài cùng Tiêu Tự Trần.

Tần Khanh đứng nguyên tại chỗ, bật cười cũng không được, mà nín cười

lại càng không, đành vuốt vuốt trán. Xem ra tính tình Tiêu Tự Trần đã ăn
sâu vào máu huyết rồi. Nếu không phải vậy tại sao anh vừa liếc nhìn cô một
cái, nụ cười cô cũng cứng đờ theo cơ chứ?!?

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.