NỮ PHÁP Y THIÊN TÀI - Trang 412

khép mi mắt, thanh âm nửa phần nghi hoặc, nửa như tự lẩm bẩm …

“Cái chết của chú hai ba năm trước cũng rất rúng động, sao hắn không

thêm ngày này vào? Nếu đưa vào không phải càng đe dọa thêm hay sao?”

Nasser cũng đồng tình: “Tôi cũng cho rằng nếu như thêm thông tin của

chú hai cậu vào càng tăng tính thuyết phục.”

“Hắn … Có lẽ hắn không nghĩ nhiều như thế!”, Tần Khanh nhẹ giọng

nói.

“Tại sao cô của cô thì thêm vào mà chú hai của tôi thì không?”, Tiêu Tự

Trần nhíu mày, “Cô không cho rằng nếu thêm ngày tử vong của chú hai tôi
thì nội dung của hai đoạn ghi âm sẽ đối xứng hơn sao?”

Đối xứng thì có quan hệ gì???

Tần Khanh không tiếp lời, cô cúi đầu nhìn bàn tay của mình. Ngoài cửa

sổ có một tia sáng trắng lóe lên, cô đưa mắt nhìn đầy cảnh giác, thì ra là
chớp, tiếp sau đó là tiếng sấm nổ vang rền.

Trời mưa!

Ngay lúc này, điện thoại của Nasser reo lên, anh ta vội vã nhận điện, vẻ

mặt khẽ nhăn lại, một lúc sau ngắt máy nhìn về phía Tiêu Tự Trần: “Liên
Ca còn ở căn cứ. Bây giờ tính thế nào? Không có lý do gì bắt người.”

Tiêu Tự Trần đưa hai tay lên đằng trước, đan vào nhau rồi đặt lên gối:

“Tùy cậu! Nhưng tôi nhắc lại anh ta chính là em cùng cha khác mẹ với
Perkin.”

Tần Khanh liếc thấy Nasser khẽ nhíu mày, sau đó anh ta gọi thêm một

cuộc điện thoại truyền mệnh lệnh, rồi cúp máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.