NỮ THẦN ÁM SÁT - Trang 148

- Hừ, cô khiêm tốn ghê. Ít khi tôi gặp người nhan sắc mặn mà và

khả ái như cô. Nếu tôi không lầm cô là minh hương.

- Ông nói đúng. Em lai Tàu.
- Cô làm việc với công ty lâu chưa?
- Mới.
Và như sợ chàng hiểu lầm, nàng tiếp :
- Nhưng em chỉ phụ trách giấy tờ và tiếp khách. Mọi việc đều do bà

chủ hoàn toàn quyết định.

- Mọi việc là việc nào?
Cô gái nheo mắt :
- Việc nào thì ông biết lấy.
Văn Bình đổi đề tài :
- Mấy giờ cô nghỉ việc?
Cô gái ngửa cổ cười :
- Em biết rồi. Ông muốn rủ em đi ăn phải không?
- Phải, cô là thầy bói đại tài. Sài gòn buồn như trấu cắn, chẳng có gì

giải trí. Được cô nhận lời đi ăn thì đời sống của tôi không đến nỗi trống
rỗng.

- Ông nói có duyên nhất đời. Thoạt nghe em đã xiêu lòng. Nhưng

đáng tiếc là em không nhận lời được. Em đã có gia đình. Em làm việc một
hơi đến 4 giờ chiều. Chồng em đến tận nơi đón về.

- Thiếu gì cách, nếu cô bằng lòng. Chẳng hạn cô nói là Sở có việc

bận, muốn cô làm thêm giờ.

- Không được đâu. Dầu em nói dối thành công, em cũng không

dám. Theo nội qui của công ty, nhân viên văn phòng không được quyền hẹn
hò với khách.

- Đâu phải hẹn hò. Đây chỉ là mời nhau ăn cơm, rồi ai về nhà nấy.
- Không ai tin dầu trên thực tế mọi việc sẽ diễn ra như vậy. Vì thưa

ông, chúng ta đang sống trong thời đại nguyên tử, sự giao du giữa nam nữ
hoàn toàn khác xưa. Phương chi ông là hội viên, còn em là nhân viên của
Câu lạc bộ. Những cặp vợ chồng, những cô gái chưa chồng, những cậu trai
chưa vợ đến đây để tìm bạn, chứ không nói là đến đây làm gì hết. Sự thật ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.