NỮ THẦN ÁM SÁT - Trang 151

Ông cho thả phạm nhân vào rừng. Kẻ nào trốn thoát thì mặc nhiên

được ân thích. Nhưng toàn thể đều gục ngã dưới cây cung kỳ lạ của nhà
vua.

Thấy Văn Bình, Li-Ming đứng lại :
- Thưa, ông cần gặp tôi?
Văn Bình đáp ngay :
- Vâng.
Nàng quay lại gã đàn ông râu mép, giọng thân mật :
- Em bận khách. Anh đợi em một lát.
Li-Ming mở cửa sang phòng bên, và nghiêng đầu mời Văn Bình.
Phòng bên được trang trí giản dị, hầu như quá nghiêm trang. Dường

như mục đích của Li-Ming là không muốn người lạ để ý đến hoạt động hơi
“khác thường” của Câu lạc bộ.

Văn Bình ngồi xuống ghế. Trái với thường lệ, hễ ngồi xuống ghế là

phải rút Salem ra đốt, rồi vắt chân chữ ngũ, mặt ngửa lên, thở khói thành
vòng tròn, Văn Bình lại ngoan ngoãn, để hai chân song song, cánh tay tì
vào mặt bàn. Chàng thuật cho Li-Ming nghe lý do của cuộc yết kiến.

Li-Ming chăm chú nghe, thỉnh thoảng lại viết trên tờ giấy trước

mặt.

Chuông điện thoại cắt đứt câu chuyện của Văn Bình. Li-Ming

khoan thai đứng dậy. Lưng nàng oằn oại một cách khêu gợi như con rắn đa
tình trong truyện thần thoại.

Nghe xong, nàng mỉm cười với Văn Bình.
- Thành thật xin lỗi ông. Tôi có việc cần, phải đi ngay. Việc rất cần,

nếu không tôi sẽ ngồi lại hầu chuyện ông. Tuy nhiên, tôi đã biết ý muốn đại
để của ông. Ông yên tâm, tôi xin lo liệu chu đáo. Và nếu ông có thời giờ,
tôi mong được gặp ông lại để thảo luận chi tiết.

Văn Bình đang thất nghiệp, tạm thời thất nghiệp dĩ nhiên là cháng

có nhiều thời giờ. Cho dẫu chang đang bận việc kinh khủng, chàng cũng
gác bỏ, để được nghe giọng nói thánh thót, nhìn cái miệng quyến rũ, ngắm
thân hình độc nhất vô nhị lôi cuốn của nàng.

Chàng bèn đáp ngay :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.