NỮ THẦN ÁM SÁT - Trang 152

- Vâng, bất cứ khi nào cô muốn, tôi xin đến.
“Bất cứ khi nào cô muốn”! Văn Bình dằn rõ từng tiếng, cốt cho

nàng hiểu nghĩa bóng. Song nàng vẫn thản nhiên, sự thản nhiên làm Văn
Bình tức muốn đứt mạch máu.

Li-Ming suy nghĩ một phút rồi nói :
- Hẳn ông đã biết hoạt động của Câu lạc bộ chỉ có tính cách hợp

pháp bề mặt. Vì vậy, chúng tôi chỉ tiếp khách ở đây lần đầu. Lần sau, đến
nơi khác tiện hơn. Nếu ông không có gì trở ngại, xin cho tôi biết địa chỉ
nhất định. Hoặc giả, chúng ta hẹn gặp nhau tại nhà hàng. Hiện tôi có rất
nhiều đề nghị thú vị. Toàn là phụ nữ thượng lưu Tây phương. Nhân dịp du
lịch Viễn đông, họ muốn kết bạn.

Nàng bỏ lửng câu nói, rồi chìa tay, giọng lạnh lùng :
- Chào ông.
Văn Bình sửng sốt :
- Cô chưa... hẹn. Bao giờ tôi sẽ gặp cô lại?
Sực nhớ ra, Li-Ming cười xòa :
- Khổ quá. Tôi có tính hay quên đệ nhất. Bao giờ ông tới cũng

được. Nhưng xin ông báo trước bằng điện thoại.

- Cô vừa nói là gặp ở đây bất tiện.
- Chết rồi, tôi lại quên lần nữa.
- Hay quên là đặc tính của đàn bà đẹp.
- Cám ơn ông. Vậy, chúng ta gặp tại nhà hàng. Ông muốn ở đâu?
- Ở đâu cũng được. Trong Chợ lớn thì kín đáo hơn.
- Vâng, Arc en Ciel, Chợ lớn.
- Tôi xin hẹn tối nay. Tối nay, tôi mời cô dùng cơm rồi nói chuyện.
- Tối nay, tôi bận.
Mặt Văn Bình xịu xuống :
- Mai được không?
Li-Ming vẫn đáp, giọng đều đều :
- Tôi cũng bận. Cô thư ký của tôi đã lấy hẹn trước một tuần. Thật là

khiếm nhã đối với một người lịch sự như ông. Nhưng tôi không thể nào làm
khác được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.