NỮ THẦN ÁM SÁT - Trang 169

còn hơn là đẩy em lên đài với một cô thiếu nữ đẹp như tiên, rồi trong vòng
một phút đồng hồ bị đo ván một cách nhục nhã.

- Ha, ha... anh bị đo ván lần nào chưa?
- Chưa. Nhưng nghe nói em đã phát ớn lạnh.
Tắc xi qua cầu Trương Minh Giảng, và rẽ sang tay phải. Văn Bình

nhận thấy gã tài xế mất tinh thần, vì trên một quãng đường chưa đầy 500
thước, hắn đã suýt đâm 3 lần, lần nào cũng thắng gấp nếu không đã gây tai
nạn chết người.

Hắn đậu xe trước một tòa nhà hai tầng xiêu vẹo. Kiến trúc chưa đến

nỗi cũ lắm, nhưng từ lâu chưa hề được sơn phết lại, thậm chí cái sân nhỏ
như mù soa hỉ mũi sau cánh của gỗ long bản lề cũng không được hưởng
nhát chổi dọn dẹp nào.

Văn Bình chỉ vào cánh cửa ọp ẹp :
- Ở trong này?
Tài xế gật đầu.
Hành lang toàn rêu là rêu. Không khí ngôi nhà có vẻ bí mật. Văn

Bình vừa bước vào phòng khách thì nghe tiếng động. Một gã đàn ông mập
ú không biết ở đâu chui ra, chĩa miệng súng tiểu liên vào bụng chàng.

Nhưng hắn chưa kịp lên tiếng thì Văn Bình đã nhoài ra, bàn chân

chàng phóng nhanh như tên bắn. Khẩu súng văng xuống đất, chủ nhân của
nó cũng nhào xuống theo. Văn Bình không phải dùng đến atémi vì hắn đã
nằm sóng soài trên nền nhà đen đủi, bẩn thỉu, miệng há ra, bắt đầu rên khừ
khừ.

Văn Bình xốc cổ áo gã tài xế :
- Nguyên Hương ngồi đâu?
Gã tài xế lặp bặp không ra hơi :
- Xin ông tha lỗi, em nói dối. Từ một năm nay, em không gặp lại cô

Nguyên Hương.

- Nhà này của ai?
- Của Sở.
- Còn ai nữa không?
- Còn. Nhưng họ ở dưới hầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.