NỮ THẦN BÁO OÁN - Trang 42

Đời một bông hồng và đời một cây tùng dài ngang nhau."
- Tôi hiểu nhà thơ muốn nói gì. Đời người dù dài ngắn thế nào, cũng là một
kinh nghiệm trọn vẹn. Nhưng nếu một cuộc đời bị phạt ngang, thì có thể
nói là trọn vẹn không?
- Vâng, đáng suy nghĩ ...
Cô Marple đưa mắt ngắm những bông hoa:
- Hoa mẫu đơn kia tuyệt đẹp. Mỏng manh, nhưng kiêu hảnh.
- Cô đến đây để xem vườn hay nhà?
- Có lẽ nhà nhiều hơn. Tôi rất thích vườn, nhưng những ngôi nhà cổ ở đây
với tôi là điều mới , chúng đa dạng vvói bàn ghế, tranh ảnh gợi lên những
kỷ niệm lịch sử. Một ông bạn đã tặng tôi chuyến đi này, tôi rất biết ơn.
- Người bạn ấy đã quan tâm đến cô một cách cảm động.
- Cô có hay đi du lịch thế này không?
- Không. Với tôi, đây không hẳn là du lịch.
Cô Marple nhìn người đồng hành một cách lạ lẫm, mở miệng định nói,
nhưng lại thôi, không đặt câu hỏi. Cô Temple mỉm cười, nói:
- Chắc cô muốn biết, vậy tại sao tôi đến đây. Cô thử đoán xem nào? Cũng
hay đấy.
Cô Marple lặng yên lúc lâu, đăm đam nhìn người tiếp chuyện, mãi mới
nói:
- Tôi biết rồi, cô là người có tiếng tăm, trường của cô cũng có tiếng không
kém. Nhưng tôi không căn cứ vào những điều đã biết về cô. Tôi xin đưa ra
một giả thuyết, căn cứ vào dáng bộ, thái độ của cô và những gì tôi quan sát.
Tôi thấy cô như người ... đang làm một cuộc hành hương.
Lại im lặng một lúc, rồi cô Temple nói:
- Cô đoán đúng. Tôi đang hành hương thật sự.
Một lát, cô Marple nói:
- Người bạn tặng tôi chuyến đi này, giờ đã mất. Ông ấy tên Rafiel. Cô biết
ông ấy không?
- Jason Rafiel? Tôi chỉ nghe tên, chưa gặp bao giờ, ông ấy tài trợ số tiền lớn
cho một dự án học đường mà tôi tham gia. Tôi đọc báo, biết ông chết, đã
mất mấy tuần ... Vậy ra ông ấy là bạn của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.