NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 106

Tôi vung tay lên, nhưng cô ta vẫn nhìn tôi không hề biến sắc. Tay tôi từ

từ hạ xuống rồi quay người sải bước đi. “Vèo”. Một viên đá bay qua người
tôi.

Tôi kệ.

“Bốp” - lại một viên bay qua đầu tôi đập vào biển quảng cáo bên đường

tạo thành một cái lỗ lớn. Tôi quay lại chỉ cô ta: “Ném đi, cứ ném đi, tốt nhất
là cô hãy cầu nguyện ông trời phù hộ đừng có ném trúng tôi. Nếu không thì
cô khóc sẽ rất có nhịp điệu đấy.”

Nói rồi tôi đi tiếp, lấy một điếu thuốc ra hút, đi qua vài viên đá. Cô ta

thật may mắn, không ném trúng phát nào. Qua chỗ ngoặt, không còn viên
đá nào bay tới nữa. Tôi biết cô ta không đi.

CHƯƠNG 4 – THIẾU PHỤ CAO QUÝ THANH NHÃ

TUYỆT THẾ

Tôi về kho thu dọn đồ đạc, còn chưa vào cửa thì từ xa đã thấy Hoàng

Kiến Nhân miệng ngậm thuốc, chân bắt chéo, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh
cửa kho. Hắn ta dùng lỗ mũi để nhìn người khác, mặt vênh vênh thật giống
tay Đàm Đào Sênh, những kẻ đáng ghét đều có vẻ mặt và hành động đáng
ghét.

Khi tôi đi qua thì chân hắn bỗng nhiên thò ra giẫm vào mũi chân tôi. Tôi

loạng choạng ngả người ra trước, muốn bám vào cái thùng trước mặt nhưng
không được, thế là bịch một tiếng ngã ra đất. Tôi bật dậy: “Ông giết
mày!!!”

Hoàng Kiến Nhân vội vàng cười giả tạo tiến lại đỡ tôi: “Người anh em,

xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý, không cố ý…”

“Mẹ kiếp, mày ít giở trò đi!” Tôi đẩy hắn ra.

“Ây da… hung hăng quá, dũng mãnh quá! Ân Nhiên, nghe nói cậu đánh

nhau rất giỏi? Một mình đánh bốn năm người cũng không thành vấn đề, lẽ
nào cậu từng làm đặc công?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.