NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 110

Bạch Khiết dáng vẻ yểu điệu thướt tha tiến lại. Khi tôi đột nhiên xuất

hiện thì cô ấy giật thót một cái. Bạch Khiết vẫn đáng yêu như thế, ngũ quan
đẹp đẽ tinh tế, thượng đế đã dùng trái tim mình để khắc nên người phụ nữ
này.

Cô ấy nhìn thấy tôi nhưng không hề có vẻ mừng rỡ khi thấy em trai như

tôi tưởng, vẻ mặt bình thản, dường như tôi chỉ là người qua đường thôi vậy:
“Ân Nhiên, có chuyện gì không?”

Đang định trả lời thì một chiếc xe đạp lao tới như sắp đâm vào cô ấy. Tôi

thả hai túi hành lý ra kéo cô ấy vào lòng. Ôm Bạch Khiết, cảm giác tuyệt
vời đúng như tưởng tượng, hai tay ôm chặt vòng eo thon gọn của cô ấy, bầu
ngực đầy đặn của cô ấy ép lên khuôn ngực rắn chắc của tôi, trán cô ấy chạm
vào yết hầu, mũi cô ấy cọ vào xương quai xanh, cảm giác thật tuyệt, thật dễ
chịu.

Khoảnh khắc tuyệt vời đó ngày nào tôi cũng mong đợi, nhưng không ngờ

nó lại đến đột ngột nhưng hoàn hảo thế này. Có điều, sự tuyệt vời đó cũng
chỉ kéo dài ba giây. Khi mặt bị ăn một cái tát tai “bốp” một tiếng mà tôi vẫn
mỉm cười chìm đắm trong giấc mộng.

“Lưu manh!” Tiếng chửi của cô ấy kéo tôi lại trở về với hiện thực.

“Chị Bạch, vừa rồi có chiếc xe đạp chạy qua đằng sau chị…”

Chưa nói hết thì cô ấy đã ngắt lời tôi: “Cậu là đồ lưu manh! Tôi đã nhìn

lầm cậu!”

“Chiếc xe đó…” Tôi chưa kịp nói tiếp thì chiếc xe đã biến mất khỏi chỗ

ngoặt rồi.

“Cậu thay đổi rồi, thay đổi hoàn toàn rồi. Tôi tưởng cậu là người tốt,

muốn nhận cậu làm em trai là vì cậu chính nghĩa. Nhưng cậu thì sao? Nhìn
trộm phụ nữ thay quần áo, lấy trộm nội…” Ngừng lại một chút, giọng cô ấy
mang chút nộ khí, “Cậu có biết tôi thất vọng về cậu thế nào không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.