NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 113

Vẫn muốn viết nữa nhưng càng nghĩ càng tức, tôi viết càng nhiều thì cô

ấy sẽ hận càng nhiều, chắc chắn cô ấy nghĩ tôi lừa cô ấy.

Vừa sáng sớm tôi đã đến chợ việc làm, chạy đôn chạy đáo khắp nơi nộp

được hơn chục bản sơ yếu lý lịch. Tôi đi ứng tuyển hết mọi công việc gian
khổ của các đơn vị đang tuyển người ở đây. Giờ lương tháng là trên một
nghìn, các cử nhân tốt nghiệp đại học tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, tôi
không dám trèo cao như thế, chỉ ứng tuyển mấy chỗ tám trăm.

Bận rộn cả ngày trời cũng chưa thấy hy vọng gì, đang ngồi nhìn màn

hình trong sảnh nhảy liên hồi thì Lý Bình Nhi gọi điện bảo tôi đến chỗ cô
ấy ăn cơm. Tôi lập tức đến đó, cô ấy ngồi trong phòng, mỉm cười giở đồ ăn
ra: “Lại ăn

Tôi ngồi xuống, ngửi thấy hương nước hoa đậm đặc trên người cô ấy,

cảm thấy trong lòng khó chịu. Người phụ nữ của mình trên danh nghĩa là
trưởng bộ phận ăn uống nhưng lại giống như gái bao ngày nào cũng trang
điểm lòe loẹt đi chơi cùng các ông chủ lớn vậy.

“Tâm trạng không tốt à?” Cô ấy hỏi.

“Bình Nhi, anh …” Tôi vốn định nói là nghỉ việc rồi, nhưng câu nói đến

đầu lưỡi lại bị nuốt vào. Để cô ấy biết công việc lương hơn sáu nghìn tệ mất
rồi, không biết liệu cô ấy có buồn hơn tôi không?

“Muốn nói gì thì nói đi!” Cô ấy nói.

Điện thoại bỗng đổ chuông, tám phần là hôm nay rải đóng sơ yếu, có

người bên tuyển dụng gọi rồi. Tôi vội vàng chạy ra ngoài nhận điện thoại.

“Ân Nhiên, công việc bận lắm không?” Là bố tôi.

“Không, không bận lắm ạ.”

“Thời tiết lúc nóng lúc lạnh, phải chú ý sức khỏe đấy!”

“Vâng, con biết rồi, bố cũng giữ gìn sức khỏe. Ở nhà vẫn tốt chứ ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.