NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 115

“Nếu giờ em muốn anh mua một chiếc đồng hồ anh có mua được không?

Anh thà để tiền cho em gái chứ không mua cho em đúng không?” Vừa nói
cô ấy vừa lắc lắc cái đồng hồ mới trong tay.

“Ai mua cho em?”

“Liên quan gì đến anh? Dù sao thì cũng không phải anh mua.”

Tôi biết lý do cô ấy giận rồi, là do sinh hoạt phí hàng tháng tôi gửi về

cho em gái.

Tôi không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ăn cơm. Lý Bình Nhi cũng cảm thấy

vừa rồi mình quá kích động, ngồi xuống khẽ nói: “Ân Nhiên, mỗi tháng anh
chỉ có sáu nghìn, gửi về nhà đã hơn một nghìn, thế là được rồi, lại còn lo
học phí cho các em, thế thì tiền anh kiếm được cho người nhà hết rồi. Anh
cũng nên nghĩ cho hai chúng ta một chút, chúng ta không tiết kiệm chút tiền
thì sau này nếu muốn mua nhà hay gì đó thì làm thế nào?”

Lý Bình Nhi nói rất nhiều, phân tích N lợi ích của việc không gửi tiền về

nhà. Khi thấy tôi chẳng có phản ứng gì, thẹn quá hóa giận, vung tay gạt bay
hộp cơm tôi đang giận dữ hỏi: “Anh điếc rồi hả?”

Tôi nổi điên: “Em muốn thế nào?”

“Có phải anh nhất định phải nộp học phí cho em gái?”

“Đúng!”

Cô ấy giận đến rơi nước mắt: “Em còn nghĩ chúng ta sẽ sống tốt, cố gắng

vì tương lai của chúng ta. Nhưng giờ em không thể hy vọng được anh phấn
đấu cùng em rồi. Nếu bắt anh chọn, anh chọn em hay người nhà anh?”

Tôi không cần suy nghĩ, trả lời luôn: “Người nhà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.