NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 117

Không biết chúng nó ăn no quá bội thực hay trúng độc thực phẩm mà chết
ngay tại đó.

Tôi cố gắng chịu đựng để dọn đống đó đi, rồi nằm trên giường hút thuốc.

Cuộc sống của tôi, không có tàu điện ngầm, không có kế hoạch họp hành,
không có đi công tác, không có cà phê chiều, không có hồng trà, không có
hẹn hò sau giờ làm, không có âm nhạc trên chuyến xe về nhà ban đêm.

Chỉ có một mình tôi, lặng lẽ nằm đó, giống như cái cây già nua đang đợi

khô chết. Tôi oán hận cái thế giới này bất công. Oán niệm giống như vi rút,
từ mặt đất lạnh lẽo bò lên tận trần nhà, không thể tiêu diệt, gió xuân thổi lại
sinh sôi, tôi nghĩ tôi nên ra ngoài, nếu không thì tôi sẽ tuyệt vọng mà treo cổ
ngay tại đây mất. Khi còn sống đã phát ngấy cái căn hầm này, tôi không
muốn chết ở dưới này. Căn hầm này không có ai đến, vẫn còn mấy căn
phòng giống chỗ này không cho thuê được, có lẽ chỉ có loại người như tôi
mới chịu sống ở nơi thế này. Chủ nhà cũng không đến đây, nếu tôi treo cổ
thì xác tôi cũng giống như mấy quả đào, tôi sẽ thấy rất nhiều động vật buồn
nôn đến ăn thịt của tôi, đến dịch thể lên men cũng không bỏ qua, chỉ còn trơ
lại bộ xương trắng treo lơ lửng…

Đi vô định trên đường, tôi nhận ra buổi chiều không phải đi làm thật

đáng sợ. Trên đường không có đồng loại của tôi, đi trên đường ngoài các bà
các cô và những người bán hàng rong ra thì là công nhân, thỉnh thoảng có
những người trẻ tuổi vội vội vàng vàng đi qua tôi. Trên gương mặt họ có sự
lo lắng giống tôi. Nhưng hai sự lo lắng đó lại có điểm khác biệt, vì trong tay
họ còn có cặp tài liệu, điều đó có nghĩa là họ còn có việc để làm, còn tôi thì
làm gì đây? Nói chung không phải là viết di chúc.

Bọn họ giống tôi, đều là những chú chim non nớt mới thoát khỏi cái tổ

đại học nhưng lại chưa mọc được đôi cánh cứng cáp trong công việc, phần
lớn rất nghèo, phần lớn rất tự ti, phần lớn mặc quần áo rất rẻ tiền, vì thế
phần lớn xấu xí. Xin lỗi, xin hãượng thứ cho một kẻ yếu đuối như tôi vẫn
dũng cảm thế này. Nhưng không thể không thừa nhận, chúng ta đã bước vào
thời đại coi trọng vẻ bề ngoài nhất, cũng là thời đại ghét người thất nghiệp
nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.