NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 129

“Cô dọa tôi đấy à? Nếu không phải tôi có lương tâm thì đã chạy từ lâu

rồi, việc gì phải chịu cô đày đọa thế này?”

“Nếu không phải anh, nếu không phải anh có lương tâm chứ gì? Nếu

không phải anh thì tôi có phải chịu đày đọa thế này không?” Cô ta lại bắt
đầu hét ầm lên.

“Việc không nên làm cũng làm rồi! Cái không nên có cũng có rồi! Cô

còn muốn thế nào? Đồ phụ nữ không hiểu lý lẽ, mong thượng đế phù hộ
tuần sau là lần cuối tôi gặp cô!” Chẳng trách mà Vương Hoa Sơn không cần
cô ta. Với cái tính chỉ một câu không hài lòng là động dao động kiếm thì dù
có xinh hơn Trần Viên Viên, hơn Tây Thi thì rồi cũng bị đá thôi!

Cô ta không đáp trả rồi đi mất như cơn gió.

Tưởng thế là kết thúc một ngày xui xẻo ai ngờ lúc ra bến chờ xe buýt thì

nghe tiếng ô tô lao tới. Tôi theo phản xạ có điều kiện nhảy sang một bên.
Con xe tuần dương hạm trên lục địa phanh cái két ở ngay chỗ tôi vừa đứng!
Tôi vốn đi trên đường cho người đi bộ, hai cánh bánh xe bên phải lại chèn
hết vào đường đi bộ, thân xe nghiêng nghiêng, trên xe chính là Lâm Tịch!

“Cô muốn đâm chết tôi đấy à?!” Tôi điên l

Cô ta xuống xe tiến lại trước mặt tôi: “Trả tôi điện thoại!”

“Tôi cầm điện thoại của cô khi nào?”

Tay sờ túi áo, ồ, thì ra có cầm thật. Khi cô ta vào trong trị liệu thì ném

điện thoại cho tôi. Tôi lấy ra ném cho cô ta.

Vì xe Lâm ma nữ đỗ ở giữa chỗ rẽ, một chiếc xe đen không ra được

đường cái, ở bên cạnh bấm còi inh ỏi, thò đầu ra hét: “Xe việt dã thì oách
lắm sao?”

Giọng này rất quen, tôi nhìn người vừa hét, đeo cái kính râm to tổ chảng,

tóc bết thành mấy lọn như bạch tuộc, Audi, chính là phó tổng giám Tào.
Trên ghế phụ là Lý Bình Nhi đang bực tức nhìn xe Lâm ma nữ chắn đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.