NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 139

“Anh bỏ em một mình ở đây.”

“Hừ, buồn cười. Bên cạnh cô muốn có bao nhiêu đàn ông cũng có, tôi

chẳng qua là một món đồ chơi trong tay cô thôi.”

“Thật ra em bị hắn ta lừa rồi…” Cô ta ai oán nói, “Hắn bảo sẽ mua xe,

mua nhà cho em, em không thể cự tuyệt sức hấp dẫn của nhà và xe, em rất
tham lam, rất hạ tiện, em tin hắn. Nhưng tối qua em nhắc đến chuyện đó thì
bị hắn tát cho mấy cái.” Mặt cô ta đúng là sưng lên.

“Đáng đời!” Tôi không hề che giấu sự phẫn nộ.

“Em muốn làm lại với anh, những cái khác em không nghĩ đến nữa!”

“Không được.”

“Em xin lỗi…”

“Cô nói xong chưa? Tôi đi đây.” Tôi nhấc chân đi.

Cô ta ôm lấy tôi từ đằng sau: “Em biết anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho

em, anh đánh em, mắng em đi! Em cũng là người phụ nữ đáng thương, một
mình phiêu bạt bên ngoài, không có hơi ấm, không có gia đình, ở một căn
phòng nhỏ mà tháng nào cũng bị chủ nhà thúc trả tiền. Vì thế mới ma xui
quỷ khiến muốn đi đường tắt có được những thứ đó.” Cô ta khóc tu tu.

Tôi không thể chịu được tiếng khóc của phụ nữ, cứng đờ đứng ở đó,

nghe cô ta nức nở: “Anh mắng em đi, đánh em đi! Em hạ tiện, em tham
lam, em ghét bản thân mình! Sau khi bạn trai bỏ đi em đã không muốn sống
nữa, nhưng ông trời đã cho em gặp anh cũng đáng thương như em. Ông trời
thương cho hai ta gặp nhau, em không muốn một mình ăn cơm, một mình
đi ngủ, một mình đi trên đường, một mình đi làm, một mình tan làm…”

Tôi thừa nhận khả năng miễn dịch của tôi với phụ nữ rất yếu, tôi quay

lại, ôm lấy cô ấy…

“Anh đi làm đây.” Tám giờ sáng, tôi dậy nói với Lý Bình Nhi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.